Xã luận số 14
Hí họa của Babui, source: danchimviet.com
TRỞ VỀ
TRANG ĐẦU TIÊN
______________________________________________________
Hỡi đồng bào cả nước, hãy đoàn kết lại!
Cách đây 158 năm, khi công bố “Tuyên ngôn Đảng Cộng sản” tại Luân Đôn năm 1848, Kark Marx đã kêu gọi: “Vô sản toàn thế giới, đoàn kết lại!” Vô sản là vô học, đoàn kết hay cấu kết với nhau thì chỉ có nước phá hoại! Mà quả thực, thế giới sau đó đã chứng kiến một cuộc tàn phá vô tiền khoáng hậu về mặt vật chất cũng như tinh thần. Những người vô sản nghe theo lời Marx đã tạo nên một đảng Mác xít gian dối, một chế độ Cộng sản bạo tàn, một đường lối quản lý xã hội ngu xuẩn, khiến cho cả tỷ người phải mắc vào cùm gông nô lệ nghiệt ngã, cả trăm triệu bị xô xuống âm phủ trong nỗi uất hận tột cùng, gần 40 nước lâm cảnh “xếp hàng cả ngày”, “xụp hầm cả nút” trong một nền kinh tế kiệt quệ. Đoàn kết đâu chả thấy, chỉ thấy Cộng sản phân thế giới làm hai, bên này là mình, bên kia là tư bản; và cộng sản đã thề tiêu diệt tư bản “trong trận chiến cuối cùng” (Quốc tế ca), đẩy nhân loại và cuộc “Chiến tranh lạnh” tàn khốc! Bắt chước sư tổ Karl Marx, Hồ Chí Minh cũng kêu gọi đoàn kết với câu khẩu hiệu: “Đoàn kết, đoàn kết, đại đoàn kết! Thành công, thành công, đại thành công!” Trước tiên bằng cách lập nên Mặt Trận Việt Minh ngày 19-5-1941 tại hang Pắc Bó tỉnh Cao Bằng, quy tụ đồng bào trong Nước tiến hành cuộc Cách mạng Tháng Tám, lập nên chính phủ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa. Nhưng rồi ông dần dần loại trừ hay sát hại các cá nhân đoàn thể yêu Nước từng ủng hộ ông song không tán thành đường lối Cộng sản. “Như đối với Việt Nam Quốc Dân Đảng, Việt Minh nay nói đoàn kết, mai nói đoàn kết, nhưng vẫn đánh úp, vẫn bao vây cho tuyệt lương thực. Khi đánh được thì giết phá, đánh không được thì lại đoàn kết, rồi cách ngày lại đánh phá...” (Trần Trọng Kim, Một cơn gió bụi). Thứ đến, trong lá thư ngày18-8-1956 gửi nông dân và cán bộ, sau khi nhấn mạnh “Cuộc Cải cách Ruộng đất… là một chiến thắng vĩ đại, long trời lở đất… dù có những sai lầm đáng tiếc”, Hồ Chí Minh kêu gọi nhân dân đoàn kết quanh đảng và chính phủ để làm cho thôn quê hạnh phúc và phồn thịnh hơn, cái thôn quê mà ông và đảng CS vừa làm cho tan tác mọi mặt và chia rẽ mọi giới với nửa triệu sinh mạng! Sau đó, cái màn “đoàn kết” chuyển sang “đoàn kết toàn dân chống Mỹ cứu Nước” để xâm lăng miền Nam , gây bao tội ác, chia rẽ, tang tóc giữa lòng Dân tộc. Thống nhất, Đất nước quy về một mối, nhưng là “một mối hận thù, một mối đau thương” (thi sĩ Nguyễn Chí Thiện). Chiêu bài “đoàn kết” lại ra rả, lại tiếp tục. Nào đoàn kết lương với giáo, nào đoàn kết đạo với đời (“Uỷ ban Đoàn kết” trong Công giáo chẳng hạn), nào đoàn kết mọi tổ chức nhân dân với đảng qua Mặt trận Tổ quốc (với cơ quan ngôn luận “Đại đoàn kết”)... Thực chất chỉ nhằm “tất cả phải đoàn kết sau lưng đảng CS”, hậu quả là thuần gây chia rẽ, xúi xung đột, tạo căm thù để đảng dễ bề theo dõi, kiểm soát, thao túng và thống trị. Bởi lẽ, theo cựu đại tá Bùi Tín trong “Mặt thật” (tr.120-121): “Với những người lãnh đạo Cộng Sản, chữ đoàn kết có ý nghĩa khác với ý nghĩa thông thường... Đoàn kết luôn và chỉ có một ý nghĩa là: Theo tôi! Đoàn kết trong Mặt Trận Việt Minh, trong Mặt Trận Liên Việt hay trong Mặt Trận Tổ Quốc có nghĩa là theo sự lãnh đạo của Đảng Cộng Sản, chịu mọi sự áp đặt của Đảng Cộng Sản. Nói khác với Đảng, cãi lại Đảng là vi phạm tinh thần đoàn kết, là phá vỡ khối đoàn kết, là có tội… Ngay trong Đảng, vấn đề giữ đoàn kết của Đảng như con ngươi của mắt mình, có nghĩa là luôn phải tuân theo ý kiến của lãnh đạo, không được có ý kiến khác. Nếu có ý kiến khác thì liền bị kết tội bè phái, chia rẽ, phá vỡ sự đoàn kết, thậm chí là phản bội, phản động… Đoàn kết trở thành sợi dây vô hình trói buộc mọi cá nhân với Đảng, mọi tổ chức với Đảng Cộng Sản, thủ tiêu các quyền dân chủ, thủ tiêu sự bình đẳng, làm cơ sở cho mọi sự chuyên quyền và độc đoán tệ hại. Đây cũng là một kiểu cách lạt mềm buộc chặt của ông Hồ Chí Minh”. Chính cái kiểu “đoàn kết” lạ đời này đã biến cả Nhân dân thành một “đàn kéc”, chỉ biết nghe theo đảng, nói theo đài, thành một bầy đàn, chỉ biết trung với đảng, hiếu với bác! Sợi dây nối kết mọi thành phần xã hội là lòng sợ hãi và mẫu số chung trong lối ứng xử là thói gian dối, óc nghi ngờ. Và y như Karl Marx, Hồ Chí Minh cũng để lại trên đất Việt cái di sản ghê gớm là một đảng Mác xít gian dối lừa lọc, một chế độ Cộng sản bạo tàn bất nhân, một đường lối quản lý xã hội sai lầm và mê muội, khiến Đất nước luôn đứng đầu thế giới về tham nhũng đàn áp và hạng chót thế giới về phát triển kinh tế lẫn tôn trọng nhân quyền. Ở Việt Nam hiện thời, chỉ thấy có sự đoàn kết giữa chính quyền, mặt trận và công an để hành hạ và cướp bóc nhân dân, giữa lãnh đạo địa phương tham nhũng và viên chức toà án hủ hoá để bao che xoá án cho lũ tội phạm, giữa các ban bệ bộ ngành để cùng chung nhau xẻ thịt công quỹ và bưng bít sự thật... Lúc cần có sự đoàn kết toàn dân để đương đầu với “Đại Hán bành trướng phương Bắc” thì đảng CS lại thậm thụt ký kết những hiệp định bán nước, dâng đất dâng biển cuối năm 1999 và 2000. Điều này đã biến đảng CS trở thành kẻ thù độc nhất của Toàn Dân và Toàn Dân trở thành kẻ thù nguy hiểm nhất của đảng! Nay đã tới lúc cần một sự đoàn kết đích thực và rộng lớn giữa lòng Dân tộc. Sự đoàn kết này đã thành hình từ ngày 8-4-2006 qua việc ra đời Tuyên ngôn Dân chủ Nhân quyền Việt Nam 2006, làm nên Khối 8406 mà tới d ịp kỷ niệm 6 tháng công bố Tuyên ngôn, đã gồm 1.951 CSDCHB & 420 gia đình quốc nội & 20 ngàn Tín hữu Cơ Đốc Phục Lâm & 483 gia đình nông dân Nam Bộ & 3.000 Tín hữu Tin Lành Tây Nguyên & 3.872 CSDCHB & 9 Đại diện CĐNVTD hải ngoại (3.881 CSDCHB) & 141 Chính khách Quốc tế bảo trợ, chưa kể hơn mấy chục ngàn CSDCHB ủng hộ trên các trang Web & ghi tên trong các cuộc biểu tình. Một sự đoàn kết được minh định qua câu: “ Dân tộc ta hôm nay phải chọn lại con đường cho mình. Và chắc chắn cả Dân tộc cùng chọn sẽ tốt hơn một người hay một nhóm người nào đó ” (trích Tuyên ngôn). Sự đoàn kết đó mới đây lại được mở rộng hơn nữa qua việc thành lập Liên minh Dân chủ Nhân quyền Việt Nam ngày 16-10-2006. Lời Tuyên bố thành lập Liên Minh đã tố cáo sự đoàn kết giả tạo và sự cấu kết xấu xa do đảng CS tạo ra như sau: “Miền Bắc sau ngày 20-7-1954 và Nhân dân cả nước sau ngày 30-4-1975 đã trở thành một Dân tộc nô lệ của giặc nội xâm - loại giặc xảo quyệt, khó nhận diện và tàn ác không hề kém bất cứ một loại giặc ngoại xâm tàn ác nhất nào. Một “trục gian ác” dưới hình thức bộ máy đảng, bộ máy nhà nước, mạng lưới công an, mạng lưới mặt trận dày đặc đã hình thành, phát triển và lộng hành từ trung ương xuống tới các tỉnh, thành phố, quận, huyện, phường, xã, khóm, ấp để đè đầu cưỡi cổ Nhân dân ta”. Lời tuyên bố cũng minh định thế nào là sự đoàn kết đích thực mà Dân tộc và Đất nước đang cần: “Lực lượng Liên Minh Dân Chủ Nhân Quyền (gồm) toàn thể Nhân Dân Việt Nam, không phân biệt chủng tộc, tôn giáo, đảng phái, hoàn cảnh, trình độ, trong hay ngoài Nước… Bất kỳ người Việt Nam nào tán thành mục tiêu và phương pháp đấu tranh (bất bạo động) đều có thể gia nhập Liên Minh Dân Chủ Nhân Quyền Việt Nam. Đồng thời họ vẫn có quyền giữ lại những bản sắc riêng của cá nhân hay tổ chức mình, miễn là không trái ngược với mục tiêu và phương pháp đấu tranh trên. Lực lượng của Liên Minh cũng bao gồm mọi Tổ chức và cá nhân trong Cộng đồng Quốc tế yêu chuộng Tự do, Dân chủ, Nhân quyền, Công lý và Hòa bình cho Việt Nam và Nhân loại”. Cũng trong chiều hướng đoàn kết nói trên, ngày 20-10-2006, Công đoàn Độc lập Việt Nam đã chào đời, “nhằm mục đích bảo vệ quyền lợi chính đáng của người công nhân Việt Nam; giúp đỡ những công nhân gặp khó khăn trong cuộc sống, lúc ốm đau, bệnh tật; nâng cao tình đoàn kết của giai cấp công nhân”. Với lời “kêu gọi toàn thể anh chị em công nhân Việt Nam ở tất cả các khu vực, nhà máy ở Việt Nam gia nhập Công Đoàn. Chúng ta hãy đoàn kết lại thành một khối thống nhất, tương trợ và giúp đỡ lẫn nhau trong mọi tình huống. Có như vậy, chúng ta mới tự bảo vệ được mình, bảo vệ được thành quả lao động do chính mình tạo ra”, cái thành quả xương máu mà bao năm qua đã bị tước đoạt do sự bóc lột của các chủ tư bản nước ngoài, sự đồng loã của đảng cầm quyền và sự thờ ơ của chính Tổng liên đoàn Lao động công cụ của đảng, nghĩa là do sự cấu kết của ba thế lực bất nhân! Những ngày này, bạo quyền CS đang ra sức phá hoại mối đoàn kết, khối liên minh dân tộc qua việc đàn áp các nhà dân chủ Nguyễn Chính Kết, Đỗ Nam Hải, Nguyễn Thanh Giang, Nguyễn Khắc Toàn, Trần Khải Thanh Thuỷ, Bạch Ngọc Dương..., bức bách các cộng đồng tôn giáo Mennonite, Hòa Hảo, Phật Giáo Thống Nhât..., ngăn chặn việc xuất cảnh của các luật sư Nguyễn Văn Đài, Lê Thị Công Nhân..., giam cầm và truy tố cách phi pháp các chiến sĩ dân chủ hoà bình Trương Quốc Huy, Nguyễn Ngọc Quang, Phạm Bá Hải, Vũ Hoàng Hải, Lê Nguyên Sang... Nhưng toàn dân đã dẹp nỗi sợ hãi, thẳng thắn phản kháng, chấp nhận gian khổ (“ Một khi bênh vực cho chính nghĩa thì chuyện cần phải hy sinh là điều tôi luôn nghĩ tới. Buồn thì có buồn nhưng khi nghĩ về chính nghĩa thì tôi thấy là đôi lúc cả vợ cả con cùng phải hy sinh như thế thôi ”, lời chị Nguyễn Ngọc Quang trả lời đài Á châu Tự do ngày 19-10-06). Mọi thành phần dân tộc đã đứng lên rồi, để tiến hành “trận chiến cuối cùng” giải thể chế độ CS. Có thế thì việc gia nhập Tổ chức Thương mại Thế giới mới thực sự ích lợi cho đất nước và đồng bào. BAN BIÊN TẬPHí họa của Babui, source: danchimviet.com
TRỞ VỀ
TRANG ĐẦU TIÊN
______________________________________________________