17.9.08

Xã luận số 32

Ngọn lửa chưa tàn!!!

Trong đêm kinh hoàng 18-07-2007 tại Văn phòng 2 Quốc hội CSVN, với cả ngàn công an, dân quân chìm nổi, thậm chí xã hội đen trang bị tận răng; với đủ thứ cơ giới từ môtô, xe jeep, xe tăng, xe tù, xe chữa lửa đến xe cứu thương, xe chở súc vật; với các phương tiện chống biểu tình hiện đại gồm lựu đạn cay, loa phóng thanh, máy phá sóng, đèn cao áp, vòi rồng xịt nước, bình chữa lửa; với cả đủ bộ sậu cao cấp nằm phục ở trung tâm Sài Gòn hay có mặt tại chỗ từ phó Thủ tướng, thứ trưởng bộ Công an đến các lãnh đạo địa phương thuộc 19 tỉnh thành; với lực lượng (bóp méo) thông tin hùng hậu của công an, của Việt Nam thông tấn xã, của các báo đài nô ngôn bồi bút…; với đủ biện pháp phong tỏa từ ngăn chặn đường vào, khóa sóng điện thoại đến lợi dụng đêm khuya, cúp đèn khu vực, phát thanh kiểu lừa gạt, dọa dẫm những ai có thể loan tin ra ngoài… Cộng sản tưởng đã dập tắt được ngọn lửa Dân oan bùng cháy từ 27 ngày qua.

Bên ngoài xem ra như thế, bởi lẽ trong số khoảng 600 dân oan tử thủ mà đa phần là phụ nữ và người già, ai vừa đứng lên thì đã bị bình chữa lửa phun vào mặt, ai vừa cất tiếng thì đã bị những cánh tay hộ pháp bịt mồm, ai vừa xông ra phản đối thì đã bị roi điện dùi cui vụt xuống tới tấp, ai định tháo chạy thì đã có ngay bốn tên “chó săn, đầu gấu” xông vào, vật ngửa, ném lên xe như một con vật. Chỉ sau vài tiếng đồng hồ, khu vực Văn phòng 2 Quốc hội đã trở lại cảnh khang trang xinh đẹp, vì bao nhiêu lều bạt, biểu ngữ, vật dụng, kể cả cờ đảng, cờ nước, ảnh lãnh tụ, ảnh liệt sĩ đều đã nằm yên trên xe rác; tòa nhà các “đại biểu nhân dân” đã lấy lại vẻ sạch sẽ tươi tắn, vì hàng chục vòi rồng đã xịt trôi hết mồ hôi, nước mắt và máu của đám dân lành; đã tìm lại bầu khí im ắng trang nghiêm, vì những tiếng thét phẫn uất, tiếng khóc đau đớn của những kẻ biểu tình chỉ còn văng vẳng trong xe tù, xe đò, xe cứu thương, xe chở súc vật đóng chặt cửa. Tân Quốc hội khóa 12 sẽ khai mạc ngày mai trong tư thế đĩnh đạc, những đại biểu của dân sẽ ung dung đi vào phòng họp với tâm hồn thư thái! Đảng lại một lần nữa tỏ ra bách chiến bách thắng, thật xứng là đảng quang vinh!?!

Nhưng cũng chính lúc ấy, ngọn lửa đã lan ra và bừng cháy nơi những chứng nhân tại chỗ của đêm kinh hoàng: “Tất cả mọi người hãy nhớ lấy hôm nay mà kể từ đây tôi sẽ gọi là NGÀY DÂN HẬN. Tôi cũng tuyên bố với tất cả các Đảng viên Cộng sản, những người "thề trung thành với lý tưởng Cộng sản" rằng kể từ hôm nay, giờ phút này, tôi chính thức tuyên thệ không đội trời chung với các người! Vì chính hôm nay, mắt tôi đã thấy, tai tôi đã nghe cái mà các người gọi là "của dân, do dân, vì dân". Chính hôm nay, tôi đã biết thế nào là CỘNG SẢN!” (Trần Văn Hải). “Dưới con mắt chính quyền, dân oan chúng tôi là những người thiếu hiểu biết bị bọn xấu lợi dụng và lôi kéo nên thưa kiện lung tung làm mất an ninh trật tự. Họ vu cáo cho đồng bào thương dân yêu nước ở hải ngoại đã kích động xúi giục dân oan biểu tình, nhưng quả thật họ không biết mắc cỡ là gì với dư luận. Đồng bào hải ngoại nào đã cướp đất đai, ruộng vườn của dân ? Đồng bào hải ngoại nào đã vu cáo gán tội, xử án oan sai đầy rẫy cho nhân dân trong nước, đẩy dân chúng vào cảnh lầm than không sao xiết kể? Câu trả lời là chính họ, chính nhà cầm quyền trong nước là thủ phạm gây ra những thảm kịch đó chứ chẳng có hải ngoại hay tư bản đế quốc nào vào đây cả !!! Họ đừng quen thói gắp lửa bỏ tay người! Màn đó xưa quá rồi! Thật là vừa ăn cướp vừa la làng mà không biết nhục!!!” (Lư Thị Thu Duyên). Dĩ nhiên đây cũng là tâm tình của mọi ai máu đỏ da vàng đang bừng bừng phẫn nộ trước thảm nạn dân oan và sự bạo tàn của lũ người không còn biết thế nào là nghĩa đồng bào, tình tự dân tộc.

Ngọn lửa dân oan ấy, trước đó một ngày, hôm 17-7-2007, đã được khơi bùng lên bởi một vị cao tăng khả kính nhân chuyến viếng thăm đồng bào của ngài, Hòa thượng Thích Quảng Độ. Những lời cháy bỏng của vị bồ tát cứu khổ cứu nạn đã như thiêu đốt mọi con tim: "Đồng bào có nhà có cửa, có cơ nghiệp, mà nay phải dầm sương dãi nắng như thế này, rồi đòi hỏi mà chẳng được giải quyết. Muốn cho tình trạng này không còn xẩy ra nữa, thì chúng ta phải đòi cho bằng được nhân quyền, công lý và công bằng xã hội. Buộc họ phải trả lại quyền sống và quyền làm người cho ta là vấn đề quan trọng nhất. Muốn như thế, thì phải chấm dứt cái nạn độc quyền cai trị. Bởi vì độc quyền đưa đến bao nhiêu thối nát và bất công như thế này đây! Phải đòi hỏi một chế độ đa nguyên, đa đảng, đại diện đầy đủ cho 80 triệu dân. Chứ chỉ có một đảng thì không thể giải quyết được gì cả. Như thế đã là bất công rồi! 80 triệu dân mà sao chỉ có một đảng…? Do đó cần phải có những đảng phái khác nữa đại diện đủ mọi khuynh hướng cho 80 triệu dân, thì mới giải quyết được. Chuyện trước mắt là đòi lại công lý, là tài sản trả lại cho đồng bào, sau đó phải đòi lại nhân quyền và dân chủ, tự do. Quan trọng nhất là tự do ngôn luận để người dân được tự do bày tỏ ý kiến của mình, quan điểm của mình đối với những tổ chức cai trị mình”.

Giờ đây đảng Cộng Sản Việt Nam có thể coi như đã chiến thắng sau khi dẹp bỏ được đám đông biểu tình. Những ông kẹ ở các địa phương có dân khiếu kiện đang hả hê ăn mừng. (Thật ra đám công an trấn áp đã khui bia rượu ê hề ngay lúc rạng sáng ngày 19-8 ngay bên Văn phòng 2 Quốc hội). Sẽ phải chờ nhiều tháng, nhiều năm nữa mới có người dám đi biểu tình lại. Các quan chức địa phương sẽ tiếp tục trò hứa hão kèm theo màn trả thù những thủ lãnh dân oan, cầm đầu khiếu kiện. Họ có thể dùng nhiều thủ đoạn như mua chuộc hay dọa nạt những ai từng phản kháng to mồm và to gan nhất, “hối lộ”, trả tiền trả đất đầy đủ cho những ai đòi hỏi bồi thường kiên trì lì lợm nhất để khóa miệng, như bỏ tù hay thủ tiêu những ai nhất định không chịu khuất phục nhất để trừ hậu hoạn, y như họ đã từng làm ở Thái Bình. Nhưng nếu chế độ còn tiếp tục chuyên chế thì sẽ không yên. Những vụ nổi loạn của quần chúng sẽ còn tiếp tục bùng nổ: từ Thái Bình, qua Thọ Ðà, đến Thanh Hóa, Hải Dương, Ðồ Sơn, bây giờ là ở ngay Sài Gòn, Huế, Hà Nội. Sau mỗi lần đàn áp, đảng cộng sản có thể tạm yên được một thời gian, quan chức cộng sản cướp ngày có thể an bình được một vài bữa. Nhưng mỗi lần dẹp yên như thế chỉ giống như quét rác đẩy vô gầm giường, như dập tắt ngọn lửa nhưng than hồng vẫn còn âm ỷ cháy dưới lớp tro. Có thể trấn áp, trù dập những nỗi oan ức được một thời gian, nhưng CS chẳng bao giờ tháo gỡ được căn nguyên khiến lòng dân cứ bất mãn mãi không dứt. Ngọn lửa căm hờn tiếp tục nung nấu, chỉ chờ dịp lại bùng lên, vì cội rễ bất công vẫn tồn tại.

Cội rễ bất công đó chính là cái chế độ toàn trị độc tài, trong đó đảng CS là ông chủ tuyệt đối ngự trị trên đất nước, ngồi xổm trên pháp luật, đè trên đầu trên cổ mọi người dân, còn tại địa phương thì từ viên chức chính quyền, nhân viên công an, đến thành viên Mặt trận đều tự tung tự tác như những ông trời con, cấu kết với nhau thành một băng đảng ngang nhiên cướp ngày, với sự bao che, đồng lõa, thậm chí khuyến khích của trung ương Hà Nội. Nông dân và cựu chiến binh Thái Bình, Thọ Ðà từng liều mạng chống công an, nông dân và thị dân nhiều tỉnh thành từng kéo nhau ra Hà Nội, Sài Gòn khiếu kiện hơn mấy chục năm qua không phải chỉ vì chuyện cơm áo. Họ đứng lên phản đối chính vì bị cán bộ nhà nước đối xử bất công, bị đảng viên cường hào áp bức trấn lột. Như nhà bình luận Ngô Nhân Dụng nhận xét, ở Thái Bình, Thọ Ðà ngày xưa và ở Hà Nội, Sài Gòn ngày nay, không ai đi biểu tình vì bị mất mùa đói kém. Thập niên 1980 nhiều người chết đói ở Thanh Hóa, Thái Bình, chẳng ai đi biểu tình đòi ăn cả. Bây giờ cũng chưa thấy thanh niên xuống đường vì thất nghiệp. Người dân đi biểu tình là vì bị oan ức, chèn ép, chứ không phải vì muốn ăn ngon mặc đẹp hơn nữa. Những cuộc cách mạng xưa nay bùng lên thường vì người dân cảm thấy nhục hơn là vì đói. Mà nỗi oan ức nhục nhã người dân đang chịu là do hệ thống chính trị của đảng Cộng sản gây ra. Thứ nhất là guồng máy cai trị dựa trên bè đảng của một tập đoàn tham nhũng. Thứ hai là người dân bị bịt miệng, không có tiếng nói. Dân có kêu oan thì xã bênh thôn, huyện bênh xã, tỉnh bênh huyện, trung ương bênh tỉnh, không ai tháo gỡ được. Trung ương, tỉnh huyện, xã thôn bênh nhau vì tất cả ở trong cùng một băng đảng, phải dựa vào nhau mà tồn tại. Pháp luật chỉ áp dụng cho dân thường, còn cán bộ thì xử lý nội bộ trong đảng, người dân biết như thế. (Cứ chờ đợi vụ xử PMU 18 sắp tới mà xem). Cả hai nguồn gốc gây ra bất công và uất ức đó nằm trong hệ thống chuyên chính của đảng cộng sản: đảng thâu tóm trong tay mọi quyền chính trị và chà đạp dưới chân mọi quyền con người.

Dĩ nhiên, trong các cuộc xuống đường từng xảy ra, người dân không hay chưa nêu các vấn đề chính trị như tự do ngôn luận, tự do hội họp, tự do lập đảng. Họ chỉ nêu lên các vấn đề cục bộ ở địa phương của họ, như chuyện đất đai bị trưng thu, nhà cửa bị lấn chiếm, chuyện đền bù còn bất công, định cư chưa yên ổn, do thói lộng hành tham nhũng của cán bộ nhà nước sở tại; nhưng những vấn đề này đều xảy ra khắp cả nước, thành ra chúng mang tầm mức chính trị, biểu hiện của sự bế tắc chính trị. Mọi cuộc biểu tình đều bắt nguồn từ bế tắc chính trị đó và đều là những vận động chính trị cả. Trong cuộc khiếu kiện mới rồi, một số thân hữu ở hải ngoại đã e sợ rằng việc hỗ trợ tiền bạc giúp đồng bào biểu tình dài lâu sẽ vượt ra ngoài tính cách xã hội, bác ái mà mang tính cách chính trị. Chúng tôi đã trả lời rằng tự bản chất, cuộc biểu tình đồng loạt của 19 tỉnh thành và 9 quận huyện Sài Gòn đã, đang và sẽ mang tầm vóc, tính cách chính trị. Vì hành động biểu tình cùng xảy ra khắp nơi như vậy chính là vì nhu cầu dân chủ tự do. Nếu dân không được sống trong tự do dân chủ thì những căn nguyên gây ra nỗi oan ức chả bao giờ chấm dứt, cán bộ đảng viên vẫn tiếp tục nắm trọn quyền lực và thâu tóm quyền lợi, gây tổn hại và bất ổn cho cuộc sống toàn thể nhân dân,

Vậy làm cách nào để giải quyết được những cảnh tham nhũng, bất công trong xã hội? Chỉ có một cách là cho nhân dân quyền bỏ phiếu chọn người cai trị họ. Ở từng địa phương một, từ xã lên đến huyện, huyện lên đến tỉnh, tỉnh lên đến nước, dân phải có quyền tự do ứng cử và bầu cử, bổ nhiệm và bãi nhiệm các quan chức bằng lá phiếu. Chỉ khi nào những kẻ cai trị biết dựa vào quyền lực dân trao cho, hay lo sợ có ngày dân không còn tín nhiệm mình, thì lúc đó nạn tham nhũng, bất công mới giải được. Hệ thống chính trị độc tài của đảng CSVN hiện nay không dám và không muốn chấp nhận thách đố này. Từ trên xuống dưới đều là “đảng cử dân bầu” và từ trước tới sau đều phải là “đảng muôn năm trường trị”. Như nếu cứ như thế, ngọn lửa dân oan –mà mọi cá thể và mọi tập thể tại VN hiện nay ai lại chẳng là dân oan- sẽ vẫn chưa tàn và không sớm thì muộn sẽ bừng cháy. (Bài này có tham khảo Ngô Nhân Dụng, Dân biểu tình vì dân chủ).

BAN BIÊN TẬP

TOP

Babui – Danchimviet.com


TRỞ VỀ
TRANG ĐẦU TIÊN



______________________________________________________