Xã luận số 36
BAN BIÊN TẬP
Cuộc tuần hành tiến tới tự do!
1- Cuộc tranh đấu đòi nhân quyền và dân quyền tại Miến Điện là biến động chính trị đang được cả thế giới quan tâm. Nó đã khởi sự từ ngày 19-8 để trước hết chống lại những biện pháp khắc nghiệt về kinh tế sau khi chính quyền quân phiệt tự ý tăng giá xăng dầu và giá sinh hoạt 4 hôm trước đó (15-8). Ban đầu, chỉ có các nhà đối kháng và dân chúng Miến tham gia. Họ đã chán ngấy đến tận cổ cái chế độ độc tài đã gần nửa thế kỷ làm cho một trong những đất nước trù phú nhất Đông Nam Á trở thành một trong những quốc gia nghèo nàn nhất hoàn vũ (bên cạnh Việt Nam ). Thế rồi, chính các Tăng sĩ Phật giáo (mà tổng số lên tới 600.000 trên đất nước 80% dân theo đạo Phật này) không còn có thể thụ động chứng kiến tình hình chính trị, kinh tế và nhân quyền tồi tệ mà thể chế độc tài áp đặt cách vô luật lên quê hương và dân tộc của mình nữa. Tấm lòng từ bi đã thúc đẩy những nhà Sư vốn chủ trương xuất thế nay “hạ sơn” bỏ chùa để hành động: chia sẻ nỗi đau của nhân dân tín đồ, ủng hộ tiếp tay cho những đòi hỏi nhân sinh chính đáng của quần chúng, cảnh tỉnh “Hội Đồng Hòa Bình Phát Triển Quốc gia” (nhà cầm quyền quân phiệt với tướng Than Shwe đứng đầu) và đám tay chân hung bạo hiểu rằng những tội ác của họ trái nghịch với lời dạy của đức Phật và không thể dung thứ lâu hơn được nữa. Thế nhưng, độc tài thì làm gì nghe tiếng nhân dân, thực lòng đối thoại và tuân theo lẽ phải?! Nên ngày 05-09-2007, nhà cầm quyền quân phiệt Miến Điện đã dùng vũ lực giải tán cuộc biểu tình của hơn 400 nhà sư Miến Điện tại thị trấn Pakoku, khiến cho ngọn lửa tranh đấu càng bùng lên và cục diện chính trị lập tức thay đổi với sự nhập cuộc bất ngờ của gần 600 ngàn tăng ni trong Liên hiệp Tu sĩ Phật giáo Miến Điện. Từ đó, mọi phương tiện truyền thông trên thế giới, nhờ lòng can đảm của các bloggers trẻ từ trong nước và của một số phóng viên nước ngoài, hàng ngày chiếu được những hình ảnh bi hùng, đặc biệt tại cố đô Yangon (Rangoon) và Mandalay, thành phố lớn thứ nhì đất nước: từng đoàn tăng sĩ mặc áo nâu đi giữa đường, tay cầm tràng hạt, cờ ngũ sắc hay ảnh Đức Phật, hai bên là hai hàng người, đa số trẻ tuổi, nắm lấy tay nhau, mang biểu ngữ đòi dân chủ, như để bảo vệ và kết hợp, còn trên vệ đường là dân chúng đang tung hô cổ động; hoặc hình ảnh các tăng ni tọa thiền trước các cơ quan nhà nước trong thái độ uy nghiêm điềm tĩnh... Và đến ngày 21-9, giáo quyền đã tỏ rõ thái độ quyết liệt với thế quyền. Liên hiệp Tu sĩ Phật giáo Miến Ðiện ra một bản tuyên bố kêu gọi dân chúng tham gia biểu tình ôn hòa với chư tăng để chống lại đám tướng lãnh tham tàn, quét sạch độc tài quân phiệt khỏi đất nước. Các tu sĩ đại từ bi nhưng cũng đại hùng đại lực đã thẳng thắn nhận định: “Chế độ quân phiệt Miến là chế độ ma quỷ, đã bần cùng hóa nhân dân trong nước! Để làm cáo chung chế độ ma quỷ tàn ác này, loại trừ chúng vĩnh viễn khỏi đất nước Miến Ðiện, toàn dân hãy cùng đoàn kết, tay trong tay với lực lượng thống nhất tăng ni toàn quốc!" Những lời này như chọc giận con thú dữ (đức từ bi hiền lành có cấm làm thế không?), nên lúc số người biểu tình lên tới 130 ngàn, nhà cầm quyền quân phiệt, bất chấp sự cảnh báo của thế giới, của Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc đang nhóm họp, hôm 26-09 đã xả súng và ném lựu đạn cay vào đoàn biểu tình, nhắm thẳng những khuôn mặt hiện thân cho Đức Phật, khiến cho hàng chục người chết (trong đó có 8 vị sư, một phóng viên Nhật Bản), hàng trăm người trọng thương, trên 200 tăng ni bị cầm tù, và hàng ngàn ngôi chùa lớn nhỏ bị phong tỏa (theo tin sơ khởi). Máu đã nhuộm đỏ thiền môn và loang dài trên đường phố! Cảnh đau lòng và tàn bạo ấy cũng khiến Đại Đức Giam Be Ya, vị sáng lập Liên Hiệp Tu Sĩ Phật Giáo Miến Ðiện đồng thời là một trong 5 nhà sư đang điều khiển cuộc tranh đấu đòi nhân quyền và dân quyền tại nước này, đã phải tuyên bố trong cuộc phỏng vấn của đài Á châu Tự do hôm 28-09-2007: “Tăng đoàn chúng tôi cùng người dân đứng lên đòi nhà nước phải cải thiện đời sống cho nhân dân, giải quyết những cùng cực mà nhân dân Miến Ðiện đang phải chịu đựng, và chúng tôi quyết tâm đi theo đường lối bất bạo động, tranh đấu trong ôn hòa.... Chúng tôi cũng đã lên tiếng kêu gọi chính quyền đối thoại với dân chúng, để thay đổi hệ thống lãnh đạo và thể chế chính trị sao cho đúng với nguyện vọng của người dân. Phản ứng từ phía nhà nước là sử dụng võ lực để đàn áp các tăng ni cũng như dân chúng. Các tướng lãnh đang nắm quyền không đếm xỉa gì đến mạng sống của dân. Chính quyền Miến Ðiện là một chính quyền độc tài, sẵn sàng giết người như những tên đồ tể. Một chính quyền đối xử với dân tàn bạo như thế không được phép có mặt ở đất nước của chúng tôi!” 2- Nhìn lại VN, chúng ta không khỏi thấy một sự tương đồng. Hai nước cùng phải sống dưới chế độ độc tài, bên này là độc tài quân phiệt với một tập đoàn tướng lãnh, bên kia là độc tài cộng sản với một bộ chính trị. Quân phiệt dùng sức mạnh họng súng dài của quân đội từ trong đồn lũy để đàn áp toàn thể nhân dân. Cộng sản dùng sức mạnh họng súng ngắn của công an đến tận từng nhà để đàn áp mỗi một người dân. Sử dụng vũ lực để duy trì quyền lực, quân phiệt và cộng sản đang dùng quyền lực độc tài này để vơ vét quyền lợi cho tập đoàn lãnh đạo lớn nhỏ. Bằng cách khai thác tài nguyên quốc gia, cướp bóc tài sản dân chúng để bán cho ngoại quốc, bằng cách buộc dân nghèo lao động với đồng lương rẻ mạt hầu làm giàu cho các công ty quốc doanh hoặc xí nghiệp nước ngoài. Dân Miến Điện đang phải làm việc như nô lệ cho công ty Total của Pháp đang khai thác khí đốt tại nước này. Công nhân VN cũng chẳng có số phận khá hơn trong các công ty Đài Loan, Hàn Quốc, Nhật Bản v.v… Một công đất ngàn mét vuông ở Khu Công Nghiệp Tiền Giang được CS bồi thường cho dân chỉ 50 triệu, nhưng bán lại cho công ty ngoại quốc 1 tỷ 600 triệu đồng! (Bản tin Tiengdankeu.net ngày 20-09-2007). Nạn tham nhũng hoành hành ở hai đất nước cũng chẳng khác gì nhau. Nhờ nắm trong tay sức mạnh của lập pháp, hành pháp, tư pháp, quân đội, công an, báo chí, hàng lãnh đạo giới quân phiệt và đảng CS đang mặc sức làm giàu, không phải nhờ bán sản phẩm nhưng nhờ bán quyền lực, buôn giấy phép, rút của công, cướp tư sản, mà chẳng sợ ai đụng tới một sợi lông chân, còn ngang nhiên bịt miệng những phóng viên can đảm, những nhà đối kháng hùng tâm, hay điềm nhiên phủi tay rũ bỏ trách nhiệm. Trước tai nạn sập cầu Cần Thơ hôm 26-09 làm chết hơn 60 công nhân mà người ta tin rằng do rút ruột công trình, thiên hạ chỉ nghe được lời tuyên bố của Chánh Văn phòng Bộ Giao thông Vận tải Nguyễn Văn Công: “ Lúc này không phải là lúc để hỏi nhau về trách nhiệm" (!?!) thay vì câu nói nên có của bộ trưởng Hồ Nghĩa Dũng: “ Là Bộ trưởng, tôi có một phần trách nhiệm, tôi sẽ không từ chối trách nhiệm bản thân. Tôi sẽ thẳng thắn nhìn nhận sau khi nạn nhân cuối cùng được đưa ra khỏi hiện trường”. Thế nhưng chỉ là một sự lặng im đáng sợ! Cách hành xử của hai nhà cầm quyền trước sự đứng dậy của nhân dân chẳng khác gì nhau. Nhóm tướng lãnh quân phiệt Miến Điện lẫn nhóm lãnh đạo CS Việt Nam, qua miệng báo đài công cụ, đã lên tiếng vu cáo người dân và các tăng sĩ đang nghe theo các thế lực xấu bên ngoài, rằng cuộc nổi dậy chỉ làm xáo trộn đất nước, gây mất ổn định chính trị, phá hoại đoàn kết toàn dân! Trong ngày thứ hai 24-09, qua đài phát thanh nhà nước, Trung tướng Thura Myint Maung, bộ trưởng tôn giáo, tuyên bố rằng chư tăng ni đã xuống đường biểu tình vì nghe theo lời xúi giục của những thành phần phá hoại, không muốn nhìn thấy hòa bình, ổn định và tiến bộ của đất nước! Thế thì có khác gì chiến dịch tấn công tổng lực trên báo nói, báo hình, báo điện tử của CSVN cả tháng nay nhắm vào Giáo hội Phật giáo VN Thống nhất? Sao mà giống nhau đến thế nhỉ! Rồi việc giải quyết oan ức cho dân ở cả hai đất nước, từ cả hai nhà cầm quyền từ mấy chục năm nay, cũng chỉ là lời hứa hão, kèm thêm việc bắt bớ xử tòa những người kiện cáo lì lợm và can đảm nhất: “Cụ ông Ngô Lướt 71 tuổi quê Bình Thuận hiện đang bị bắt giam chỉ vì đi đấu tranh biểu tình đòi tài sản gia đình mình bị chánh quyền CSVN cướp đoạt, thì phía công an Sài Gòn đã cho cụ bà biết vào khoảng đầu tháng 10-2007 sẽ đưa cụ ông ra toà xét xử và chỉ cho gia đình biết trước có 1 ngày. Như vậy là chánh quyền CSVN từ khi đàn áp khốc liệt hơn 1200 đồng bào dân oan thuộc 19 tỉnh Nam bộ và Nam Trung bộ đêm 18 rạng ngày 19-7-2007, họ đã không hề giải quyết yêu sách gì cho đồng bào như đã hứa hẹn và tuyên truyền trên Tivi và báo đài của nhà nước. Thế nên, dân oan tỉnh Tiền Giang đã phải đứng lên tiếp tục biểu tình tranh đấu tại tỉnh nhà” (Bản tin của Nhóm Phóng Viên Đấu Tranh Vì Công Lý ngày 27-09-2007). Nên chẳng lạ gì mà Hòa Thượng Quảng Độ đã thốt lên trong thư chia buồn ngày 27-09-2007: “Chúng ta, hai nhân dân Miến Việt gần gũi và tương liên hơn bao giờ, vì cùng chung khổ nạn triền miên dưới ách độc tài quân phiệt hay độc tài toàn trị. Chúng ta gặp gỡ nhau nơi ngưỡng vọng khát khao quyền sống và quyền tự do, và nay trong cuộc đấu tranh bất bạo động cho nhân quyền và dân chủ. Không có nhân quyền và dân chủ, thì con người chưa được làm người”. Súng đã nổ, máu đã rơi, nhà tù đã mở cửa và thiền viện bị khóa cổng! Nhưng phải chăng đức vô úy (mà chư tăng Miến đã thủ đắc và truyền sang cho dân chúng) nay tan biến và con đường dẫn đến tự do đã đóng lại? Hẳn nhiên là không! Chẳng chế độ nào ngược với lòng dân mà tồn tại, và theo một câu nói ngàn xưa của dân Việt mang dạng sấm ngữ: “Giặc đến Bồ Đề thì giặc phải tan!” Như Đại Đức Giam Be Ya nói trong cuộc phỏng vấn ngày 28-09-2007: “Chúng tôi biết phía chính quyền có súng đạn và cũng như dân ở các nước khác, người dân Miến Ðiện sợ súng đạn vì súng đạn có thể bắn chết người. Nhưng xin đừng quên rằng ước mơ dân chủ, tự do, được sống thật với lương tâm của mình bao giờ cũng lớn hơn súng đạn, lớn hơn nỗi sợ hãi. Xưa nay, ai cũng bảo là “lương tâm thắng súng đạn” chứ đâu có ai nói “súng đạn thắng được lương tâm” bao giờ”! Cuộc đứng dậy của hai dân tộc Miến Việt sẽ dẫn đến tự do là điều chắc chắn!TOP
Babui – Danchimviet.com