Như có bác Hồ (Cẩm Đào)
trong ngày vui đại thắng!
Giờ thì bộ chính trị chúng cháu có thể nâng ly hát vang bài “Như có bác Hồ (tức Bác đó!) trong ngày vui đại thắng” hôm nay. Đại thắng vì chúng cháu đã tổ chức lễ rước đuốc Thế vận cách “an toàn và trọng thị” như lời Bác dạy. Tờ VietnamNet, thằng bồi bút rất ngoan của chúng cháu, đã có bài tựa đề “Thành phố Hồ Chí Minh bừng sáng cùng đuốc Olympic Bắc Kinh 2008”. Bừng sáng vì một rừng cờ đỏ 5 sao vàng đã tung bay phấp phới và mấy ngàn công dân Đại Hán ung dung đi lại với khuôn mặt rạng rỡ trên thành phố mang tên bác Hồ của chúng cháu, cái thành phố mà nhờ công ơn trời bể của Quý Bác Bắc Phương, “vừa là đồng chí vừa là đại huynh”, đảng chúng cháu đã chiếm được cách đây 33 năm trời và đang mừng lễ kỷ niệm. Không đại thắng sao được khi nhờ kinh nghiệm của Quý Bác ở Thiên An Môn, chúng cháu đã cho xe thiết giáp, xe cơ động từ vùng ven về ém sẵn quanh Sài Gòn, đã ra lệnh cho một trung đoàn bộ đội trực chiến, hàng ngàn công an chìm cả Trung lẫn Việt và học viên các trường quân đội, quân báo, an ninh giả dạng làm khán giả đứng hai bên đường rước đuốc, sẵn sàng dập tắt mọi hành động phản đối Trung Quốc chiếm Hoàng Trường Sa, hay cài vô đám “biểu tình bạo loạn”, sẵn sàng khống chế mấy tay đầu sỏ; đã ra lệnh cho hàng trăm biệt động đặc nhiệm sẵn sàng dẹp sạch bọn nhà báo nước ngoài, thu máy hình, bứng họ đi chỗ khác nếu họ có thái độ như mấy tên Phóng viên Không biên giới bên trời Âu.... Không đại thắng sao được khi từ cả mấy tháng nay, chúng cháu đã cử hơn 3000 mật vụ và cảnh sát, hàng ngàn đoàn viên thanh niên thuộc Thành đoàn Sài Gòn theo dõi mọi chuyện giữa thành phố, trong đại học, trên các trang blogs nhật ký, gây rối loạn cuộc sống, bắt thẩm vấn nhiều ngày, dọa cho công an Trung Quốc thủ tiêu những tên từng có “tiền sự” chống Thiên triều thời gian qua và nay muốn phá rối cuộc lễ của tình hữu nghị và nghĩa chủ tớ này. Không đại thắng sao được khi tại thủ đô Hà Nội, sáng ngày 29-04, đám công an ngu trung, lũ chó săn mù quáng (danh hiệu được đồng chí Lê Duẩn đặt cho) mà chúng cháu sai đi cả mấy trăm đứa đã xông đến tước điện thoại, giật cờ “ngụy thế vận”, xé “biểu ngữ phản động”, bắt giữ và trừng trị đích đáng gần trăm tên trong đám thảo dân bao gồm bọn dân chủ, bọn dân oan và bọn ngư dân Thanh Hoá có thân nhân được các đồng chí vĩ đại “hóa kiếp” trên biển đông năm nào. Cuộc rước đuốc đã thành công rực rỡ tại chính nơi mà nhiều công dân Đại Hán đã buột miệng gọi là “thành phố lớn đầu tiên trước khi đi tiếp các thành phố của TQ vĩ đại”. Âu cũng là một cách rửa nhục cho Thiên triều và bày tỏ lòng thần phục của đám thần tử chúng cháu, có phải thế không?
Chúng cháu cảm động nghĩ đến mối tình Trung-Việt “môi hở răng lạnh”, “sông liền sông, núi liền núi”, với 16 chữ vàng ghi nhớ ngàn năm. Một mối tình đã được Bác Hồ chúng cháu xây nên từ nguyên thủy. Đầu tiên qua việc Người, năm 1926 , đã kết hôn với nữ hộ sinh TQ tên Tăng Tuyết Minh . Tiếp đến qua việc Người đích thân sang TQ cầu viện năm 1950 để được Thiên triều cung cấp quân trang quân dụng cũng như viện trợ nhân lực tài lực cho đại cuộc “giải phóng miền Nam”. Qua việc năm 1951, Người đã ghi vào Điều lệ đảng Lao động VN (tên của chúng cháu lúc ấy): “Đảng lấy chủ nghĩa Mác - Lênin và tư tưởng Mao Trạch Đông... làm kim chỉ nam cho mọi hành động của Đảng”. Qua việc Người, năm 1952, trong cuộc Cải cách ruộng đất, đã hy sinh tình nghĩa riêng mà để cho các cố vấn anh minh tối cao TQ kết án tử hình mụ Cát Hanh Long là ân nhân của Người và của đảng chúng cháu, hầu tỏ lòng thần phục Mao Chủ Tịch, mà Người từng nói là “không bao giờ sai lầm”. Người còn dạy thi sĩ Chế Lan Viên làm câu thơ: “Bác Mao không ở đâu xa! Bác Hồ ta đó chính là Bác Mao”, dạy thi sĩ Tố Hữu làm bài hịch: “Giết giết nữa! Bàn tay không ngơi nghỉ. Cho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau xong. Cho Đảng bền lâu, cùng rập bước chung lòng. Thờ Mao Chủ Tịch, thờ Sít Ta Lin bất diệt”, hay câu “Bên ni biên giới là mình. Bên kia biên giới cũng tình quê hương”! Thiệt hết sức cảm động!
Chưa hết, đến ngày 4-9-1958, khi Thiên triều ra Tuyên bố xác định “Bề rộng lãnh hải của nước Cộng Hòa Nhân Dân TQ là 12 hải lý” bao gồm trong đó hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của VN, thì chỉ 10 hôm sau, ngày 14-9-1958, bác Hồ Chí Minh kính yêu của chúng cháu đã ra lệnh cho thủ tướng Phạm Văn Đồng gửi đồng chí tổng lý quốc vụ viện CHNDTQ Chu Ân Lai bức Công hàm tán thành Tuyên bố trên. Dĩ nhiên chúng cháu biết đó là đất do tổ tiên để lại, nhưng chúng cháu vẫn cứ dâng để mong được Quý Đảng vĩ đại tiếp tục chi viện hầu chúng cháu có thể thanh toán bọn Mỹ Ngụy ở miền Nam, mở rộng Đế quốc CS của chúng ta, theo chỉ thị của Đồng chí Stalin vĩ đại và Đệ tam Quốc tế quang vinh! Từ đó, bộ đội giải phóng của chúng cháu mặc quân phục TQ, dùng khí giới TQ, ăn lương thực TQ. Còn nhớ từ tháng 4 đến tháng 9-1950, TQ vĩ đại đã viện trợ cho Việt Minh chúng cháu 17.000 súng tự động, 150 trọng pháo đủ loại, 2.800 tấn lúa, cùng đạn dược, quân phục, máy truyền tin, thuốc men… (Chính Đạo, Việt Nam niên biểu, tập B, Houston: Văn Hóa, 1997, tr. 191). T ừ 1950 đến 1977 lại lên đến 2.000.000 súng hạng nhẹ, 27.000 đại pháo, 270 triệu băng đạn, 18 triệu đạn đại pháo, 179 chiếc máy bay và 145 chiến hạm (Jacques Massu, Jean-Julien Fonde, L’aventure Viet-Minh, Paris: Plon, 1980 . tr. 293). Cũng từ năm 1954 đến 1971, 300.000 chiến sĩ Hồng quân đã giúp giữ yên đất Bắc hay chiến đấu bên cạnh bộ đội cụ Hồ, trong đó hàng ngàn người đã tử trận và hàng chục ngàn người đã bị thương (Jacques Massu, Jean-Julien Fonde, sđd, tr. 293, phần chú thích). Mối tình quốc tế vô sản thật là thắm thiết. Nhờ đó chúng cháu đã có thể rảnh tay mà đem quân vào miền Nam, làm nên cuộc Đại thống, ờ quên, cuộc Đại thắng mùa Xuân lừng lẫy.
Viện trợ nhiều thì ân tình nhiều. Sau năm 1954 rồi 1975, VN chúng cháu tiến lên xã hội chủ nghĩa, nhưng vì sự phá hoại của các thế lực thù địch, càng ngày chúng cháu càng nghèo đói. Lấy gì trả nợ ân tình đối với đàn anh vĩ đại đây?
May thay, Quý Bác đã nghĩ ra một cách thế tài tình đơn giản, đó là chúng cháu hãy lấy gia bảo là đất đai cha ông để lại, để hiến dâng đáp đền. Thế là từ đó nảy sinh Hiệp định biên giới Việt-Trung ký ngày 30-12-1999, qua đó đảng chúng cháu đã dâng cho Thiên triều hơn 700 km2 đất liền. Trong đó đặc biệt có Ải Nam quan với địa thế hiểm trở có một không hai, nằm trên con đường độc đạo Quảng Tây-Hà Nội, một yếu huyệt mà ngàn xưa từng ví: “Quỷ môn quan, quỷ môn quan! Thập nhân khứ, nhất nhân hoàn!”. Nó đã từng chặn đứng nhiều cuộc nam tiến của các triều đại phong kiến. Nhưng nay trong tình “vừa là đồng chí, vừa là anh em”, chúng cháu thấy chẳng cần gì phải giữ nó nữa (mới đây chúng cháu còn huỷ bỏ visa đối với công dân Đại Hán). Rồi ngày 25-12-2000 , Hiệp định lãnh hải Việt-Trung cũng được đảng chúng cháu ký kết mà không cần thông qua nhân dân chi cho rắc rối, để dâng thêm cho Thiên triều 10.000 km2 biển. Nếu so với Hiệp định Patenôtre mà Pháp ký với nhà Thanh năm 1885 thì nay Trung Quốc được thêm 9% diện tích biển Đông (VN/TQ = 62/38% xưa, so với 53/47% nay). Qua đó thì Quý Bác thấy rõ lòng trung thành của chúng cháu đối với Đồng chí đàn anh vĩ đại.
Bọn độc miệng và phản động cho rằng ngày xưa, Mạc Đăng Dung chỉ dâng mấy cái động nhỏ xíu vùng Cao Bằng mà đã bị nhân dân và lịch sử nguyền rủa như kẻ phản quốc. Nay đảng CS dâng cho Bắc phương gấp cả trăm lần thì quả là “phản quốc trọng tội”. Thế nhưng đảng chúng cháu vẫn điềm nhiên, vì như Bác biết rõ, các đảng CS chúng ta, hay nói cho chính xác hơn, hàng lãnh đạo CS chúng ta, làm gì có tổ quốc, đồng bào!!! Độc lập dân tộc, chủ quyền quốc gia, truyền thống đất nước, vẹn toàn lãnh thổ chỉ là những chiêu bài chúng ta dùng để thu phục quần chúng, lừa gạt bọn thảo dân thôi. Chúng ta chỉ có tình quốc tế vô sản, nghĩa là sự liên kết hỗ trợ giữa các đảng CS tại mỗi vùng hòng giúp nhau cai trị các quốc gia, chung tay thống trị cả hoàn vũ. Chính Quý Bác cũng đang dùng chính đồng bào của Quý Bác để tạo ra những thành tích vĩ đại y như Tần Thuỷ Hoàng đã xây nên Vạn lý Trường thành với cái chết của hàng triệu sinh linh đó. Mọi đảng CS chúng ta đã chẳng xây ngai vàng trên 100 triệu bộ xương của “đồng bào” mình sao?
Quý Bác biết đấy, sau khi dâng đất và biển cho Quý Bác để trả nợ chiến tranh, đền đáp ân tình giúp cướp Nam Việt, bọn thảo dân oán trách chúng cháu là phản bội lời bác Hồ Chí Minh: “Vua Hùng đã có công dựng nước, Bác cháu ta hãy cùng nhau giữ nước”. Thế là để an dân, bộ Chính trị chúng cháu, từ năm 2001, đã khôi phục cái gọi là “Giỗ tổ Hùng Vương” mà chúng cháu đã xoá bỏ từ năm 1954, bởi lẽ chúng cháu đã thay Quốc tổ bằng Cha già Dân tộc Hồ Chí Minh rồi. Năm nay, sau khi Quý Bác hợp thức hóa việc chiếm giữ hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của VN, chúng cháu chỉ phản đối lấy lệ, ngoài ra còn trừng trị bọn sinh viên, trí thức, dân chủ, dân oan phản động đã dám làm sứt mẻ tình hữu nghị Trung Việt, nói xấu Quý Đảng là bọn cướp nước và Bổn Đảng là bọn bán nước. Thế là lũ thảo dân từ trong lẫn ngoài nước làm um lên, tìm cách lật đổ chúng cháu. Để xoa dịu lòng dân, gỡ ngòi nổ biểu tình, bộ chính trị chúng cháu đã vội ra nghị quyết tuyên bố mồng 10 tháng 3 âm lịch (Giỗ tổ Hùng Vương) là ngày nghỉ lễ toàn quốc.
Nói tóm lại, đảng CS chúng cháu thề trung thành với đảng CS Trung Quốc, vì Quý đảng là chỗ dựa vững chắc cho chúng cháu. Nên dù có đốt cả dãy Trường Sơn, giết cả hàng triệu người Việt, xóa bỏ lịch sử ngàn năm kháng Bắc, biến mảnh đất chữ S này trở lại thành Giao Chỉ Quận, dù có đem ngôi sao vàng trên cờ của chúng gắn lên đại kỳ Trung Quốc cho đủ năm ngôi sao nhỏ, tượng trưng Mông, Mãn, Tạng, Hồi, Việt, chúng cháu cũng sẵn sàng, miễn là Quý đảng tiếp tục giúp chúng cháu làm An nam Quốc vương, ít nhất trong đời chúng cháu!
Bộ Chính trị đảng CSVN
(BAN BIÊN TẬP sao lục)
Đuốc vào thành Hồ