19.10.10

Xã luận số 108
(01-10-2010)

Bạo hành ngập đất !
Phẫn nộ ngút trời !


Thời gian vừa qua, trên báo chí lề trái trong nước và báo chí đấu tranh hải ngoại, đôi khi cả báo chí lề phải của chế độ, có vô số tin tức về sự dã man tàn bạo ngày càng gia tăng của cái lực lượng “chỉ biết còn đảng còn mình”, “vì đảng quên dân, vì thân chiến đấu”… Sự dã man tàn bạo này không chỉ bộc lộ trong trại tạm giam, tù giam, biệt giam (như trường hợp nhà văn Trần Khải Thanh ngày 05-08-2010 ở Thanh Hóa) mà còn trên đường lộ, nơi công trường, tại đồn công an, trong phòng thẩm vấn, qua hình thức đánh trọng thương, bắn thủng đùi, cướp giật tài sản, đập vỡ nội tạng, treo cổ lên xà nhà…, dù người dân chỉ có “phạm những tội” như xung đột gia đình, tham dự đám tang, chạy quá tốc độ, không đội mũ bảo hiểm, đòi lại ruộng vườn bị tước đoạt… Các tên tuổi nạn nhân như Nguyễn Quốc Bảo (Hà Nội), Huỳnh Tấn Nam (Khánh Hòa), Lê Xuân Dũng (Thanh Hóa), Vũ Văn Hiền (Thái Nguyên), Nguyễn Thành Năm (Đà Nẵng), Nguyễn Văn Khương (Bắc Giang), Nguyễn Văn Trung (Bình Thuận)… là những tấm huy chương đầy máu gắn lên ngực ngành Công an Cộng sản Việt Nam, là những bảng thành tích “Nhắm thẳng dân lành mà bắn” của “công cụ bạo lực sắc bén của Đảng” (lời Nông Đức Mạnh khen tặng lực lượng quân đội và công an hôm 20-09 mới rồi tại Đại hội đại biểu Đảng bộ Quân đội lần thứ IX).

Sự bạo hành của công an trên mặt xã hội vừa nói thật ra chỉ là phản ảnh của nền “chuyên chính vô sản”, “bạo lực cách mạng” vốn là bản chất của chủ nghĩa, chế độ và chính đảng Cộng sản từ xưa tới nay, từ Âu sang Á. Một sự bạo hành cưỡng bức có trên nhiều mặt khác của chế độ nữa.

1- Bạo hành trong chính trị. Ngoài những cuộc thanh trừng nội bộ trong đảng kể từ thời Hồ Chí Minh đến nay, phải nói đến chủ trương không hề thay đổi là cấm đoán và trấn áp mọi tiếng nói độc lập, đối lập và đối kháng, dù đó là tổ chức quần chúng hay đảng phái chính trị. Những thí dụ gần đây là việc loại ra ngoài vòng pháp luật, vu cáo cho tội khủng bố và sách nhiễu hay giam cầm nhiều thành viên Khối 8406, đảng Vì Dân, Việt Tân, Thăng Tiến, Dân chủ Nhân dân, Dân chủ thế kỷ XXI… (mới nhất là Giáo sư Phạm Minh Hoàng, Mục sư Dương Kim Khải, Truyền đạo Nguyễn Thành Tâm, Thương nhân Trần Thị Thúy). Hôm 10-9-2010, khi ban hành văn bản số 112, hướng dẫn việc thu thập và công bố những góp ý của các tổ chức, cán bộ, đảng viên và nhân dân vào các dự thảo văn kiện Ban Chấp hành Trung ương trình Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ XI của Đảng CS, Ban Tuyên giáo Trung ương đã ra lệnh cho tòan hệ thống đảng rằng: “Việc đăng, phát trên phương tiện thông tin đại chúng các ý kiến đóng góp cần có sự chọn lọc… không để những phần tử xấu lợi dụng diễn đàn công kích, xuyên tạc đường lối, chính sách của Đảng, Nhà nước”, Đấu tranh phản bác các luận điệu sai trái, xuyên tạc quan điểm, đường lối của Đảng”, “Không đăng và phát trên các phương tiện thông tin đại chúng những ý kiến phản bác chủ trương, đường lối, quan điểm của Đảng, về con đường đi lên chủ nghĩa xã hội, về học thuyết Mác-Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh, về vai trò lãnh đạo của Đảng…”.

2- Bạo hành trong pháp luật: Để tiếp tục duy trì quyền lực và thu vén quyền lợi, CS tiếp tục tăng cường hệ thống pháp luật bằng cách sửa đổi từ Hiến pháp đến các luật lệ bên dưới, nhất là luật về thông tin, về đất đai, về lao động, về khiếu kiện… để tạo điều kiện pháp lý dễ dàng cho những việc làm phi pháp của giới thống trị: đàn áp, cướp bóc, tham nhũng… biến những gì phi pháp của họ thành hợp pháp, đồng thời biến tất cả những gì dù hợp pháp đến đâu, nhưng bất lợi cho đảng quyền và độc quyền, thành phi pháp, hầu tiện xét xử và tống ngục. Sau Quyết định 97 năm 2009 của Thủ tướng nhằm bịt miệng giới trí thức, khoa học (cụ thể là Viện Nghiên cứu Phát triển), mới đây Thanh tra Chính phủ, bất chấp quyền hạn và pháp luật, lại ngang nhiên ban hành “Quy trình xử lý đơn khiếu nại, tố cáo, phản ánh, kiến nghị” (hiệu lực từ 11 tháng 10). Theo đó, “cơ quan hành chính nhà nước sẽ trả lại đơn khiếu nại có họ tên, chữ ký của nhiều người; gửi cho nhiều cơ quan, nhiều người, trong đó đã gửi đến đúng cơ quan hoặc người có thẩm quyền giải quyết”. Nghĩa là cấm khiếu nại tập thể, là bịt miệng dân oan thấp cổ hết đường khiếu kiện. Cái gọi là “cuộc sửa đổi Hiến pháp quy mô” như được quảng cáo rùm beng (Vietnamnet 13-09-2010) cũng sẽ chỉ là hình thức, không động tới điều 4 rất cơ bản, vốn trao cho đảng CS quyền thống trị tuyệt đối và vĩnh viễn trên đất nước và xã hội. Trong thực tế, người ta chưa quên vụ hai nữ sinh vô tội ở Hà Giang đang bị những án tù dài vì đã “phục vụ sinh lý cho các quan chức đầu tỉnh”….

3- Bạo hành trong kinh tế: Dù tuyên bố Việt Nam đã bước vào nền kinh tế thị trường cách đây hơn hai thập niên, CS vẫn không quên thòng thêm cái đuôi “theo định hướng xã hội chủ nghĩa”, cái đầu “kinh tế nhà nước giữ vai trò chủ đạo” và cái thân “công ty quốc doanh chiếm địa vị ưu tiên”. Do đó, bất chấp các ý kiến cố vấn hay phản biện cả trong lẫn ngoài nước, cả quốc tế lẫn người Việt, rồi dựa trên uy lực của chính phủ hay của đảng CS, nhiều dự án ngông cuồng vẫn tiếp tục được đem ra thực hiện, gây lắm thiệt hại hiện thời và tương lai về kinh tế, tài chánh, môi trường, dân sinh, thậm chí an ninh quốc phòng. Chúng tồn tại như những khối ung thư tàn phá, để lại những món nợ khổng lồ mà chính nhân dân phải nai lưng trả. Đó là các dự án nhà máy lọc dầu Dung Quất, nhà máy khai thác bauxite Tây Nguyên, nhà máy điện hạt nhân Ninh Thuận, công ty đóng tàu thủy Vinashin… Riêng dự án Đường sắt cao tốc Nam-Bắc, dù bị Quốc hội ngăn chận ngày 19-06-2010, mới đây trong Dự thảo chiến lược phát triển kinh tế xã hội 2011-2020 của Ban chấp hành Trung ương ĐCSVN lại thấy có câu “Nhà nước tập trung nguồn lực đầu tư xây dựng đường bộ và đường sắt cao tốc Bắc-Nam”! Rồi dù vụ Vinashin đang gây ra cho quốc dân món nợ khổng lồ 85 ngàn tỷ, chưa biết bao giờ trả nổi, thì đầu tháng 8, Chính phủ CSVN lại đã có kế hoạch “tái cấu trúc” để cứu con tàu này, một kế hoạch mà theo lời Phó Thủ tướng Nguyễn Sinh Hùng -bộ óc cường quyền và ngông cuồng nhất trong nội các Nguyễn Tấn Dũng- sẽ “cho ta có một Vinashin mới năm 2015”. Kế hoạch này được chuyên gia kinh tế Nguyễn Trung đánh giá là “cú lừa thế kỷ” (bài “Từ Titanic tới Vinashin, những cơn ác mộng kinh hoàng đến những cú lừa thế kỷ”, 6-9-2010). 4- Bạo hành trong văn hóa giáo dục: Toàn thể xã hội Việt Nam đã chán ngán, công phẫn, thậm chí tuyệt vọng quá rồi về nền giáo dục của CSVN, một nền giáo dục đầy cưỡng bức, chuyên độc quyền, vì bị chính trị hóa triệt để, chỉ cốt tạo ra những thần dân nô lệ của đảng thay vì công dân tự do của đất nước. Thiện chí đóng góp của các công dân và các tập thể, nhất là tập thể tôn giáo, từ nêu ý kiến xây dựng đường lối đến yêu cầu được cộng tác mở trường đều bị nhà nước và đảng khước từ, bất chấp đủ thứ tệ nạn và thảm trạng trong nền giáo dục. Về bạo hành trong văn hóa thì nổi cộm nhất hiện thời là Đại lễ kỷ niệm Ngàn năm Thăng Long đang diễn ra, với những bộ phim thực hiện bất chấp thực tế lịch sử, bản sắc văn hóa, tinh thần dân tộc, bất chấp sự góp ý của những chuyên gia thiện chí trong ngành điện ảnh lẫn nhiều ngành khác cũng như của nhân dân. Nhà cầm quyền vứt cả núi tiền và trao số phận các phim ấy vào tay đạo diễn Tàu, biên kịch Tàu, trường quay Tàu, và như thế là giúp thực hiện ý đồ Tàu: làm mất linh hồn và hủy bản sắc của dân tộc Việt, đúng như Ngô Nhân Dụng nói trong bài “Lý Công Uẩn dời đô sang Tàu”: “Ngày nay, CSVN đưa vua Lý sang Tầu mặc y phục, mũ mão giống y như tài tử đóng vai Tần Thủy Hoàng! Một dân tộc mất quặng mỏ, mất rừng, mất gỗ và mất môi trường sống trong lành cũng không nguy hiểm bằng mất cả linh hồn, khi bản sắc dân mình không còn nữa”. Ngoài ra, thay vì được nghỉ như dự định, sinh viên học sinh đã bị buộc đi học ngày khai mạc Đại lễ vì CS sợ các em biểu tình.

5- Bạo hành trong tôn giáo: Đây trước hết là bạo hành trên tôn giáo. Những cuộc bách hại tôn giáo chưa bao giờ chấm dứt kể từ khi có đảng CSVN, chúng chỉ tùy hoàn cảnh và nơi chốn mà thay đổi hình thức, mức độ. Ngày xưa, khi đảng còn duy trì được bức tường bưng bít thông tin và tha hồ thi thố cường lực, thì đó là cầm tù, thủ tiêu, tàn sát, đầu độc… Nay mọi cái đều được mau chóng phơi bày và quốc tế sẵn sàng dòm ngó, thì đảng chơi trò phân hóa các tôn giáo, tha hóa hủ hóa các chức sắc, quốc doanh hóa hay công cụ hóa các giáo hội. Bàn tay bạo hành của đảng trở thành bàn tay lông lá, bàn tay giật giây, bàn tay nắm thóp. Vì thế không lạ gì mà người ta thấy -gần đây thôi- những chức sắc có tinh thần thỏa hiệp được cất nhắc, được đặt vào những vị trí quan trọng trong giáo hội; những chức sắc có tinh thần đấu tranh cho công lý bị tống khỏi nhiệm sở, bị gây rối trong việc thực thi quyền hành; những cộng đoàn dòng tu có tinh thần chứng nhân bị bịt miệng không cho lên tiếng trên diễn đàn, bị khai trừ không cho tham dự các đại hội; những tập thể tôn giáo có tinh thần hiệp thông bị cấm cản cầu nguyện cho các đồng đạo chịu bách hại đàn áp; những trang mạng tôn giáo có tinh thần trình bày sự thật đều ít nhiều bị phá hoại…

Thế nhưng, bạo hành của cường lực ngập đất bao nhiêu, phẫn nộ của quần chúng ngút trời bấy nhiêu. Vào mạng Google, tìm cụm từ “chống người thi hành công vụ, sẽ có ngay 264.000 kết quả. Dĩ nhiên, nhiều kết quả trùng lặp. Dù vậy, con số trên 26 vạn đó cũng phản ánh một thực trạng khó chối cãi là dân Việt nay phản ứng lại người nhà nước và ngay cả với trộm cướp, ở nhiều cấp độ và bằng nhiều phương thức. Đinh Tấn Lực, trong bài “Từ sổ tay nhân quyền đến thế trận toàn dân” đã nhận định: Nhân dân Việt Nam không tự vẽ ra cái lằn ranh đối nghịch vừa kể. Chính Hà Nội, với dàn lãnh đạo thiếu trí, thừa tham, từng hình thành, nuôi dưỡng, bảo kê một guồng máy tham nhũng, cộng thêm hệ thống công an tim đen, máu lạnh chỉ biết còn đảng còn mình nói trên, đã đẩy toàn dân VN ra khỏi tầm đối thoại để phải đứng vào thế đối đầu, với những đặc tính rất đáng quan tâm là càng ngày càng đông đảo, càng ngày càng chặt chẽ, càng ngày càng lớn mạnh và càng ngày càng phấn khởi. Y như bên Đông Âu và Liên Xô những năm 1989-1991, các lãnh đạo CSVN có thấy đây là những cánh chim báo bão, những hồi chuông cảnh cáo đối với họ?

Ban Biên Tập



TRỞ VỀ
TRANG ĐẦU


______________________________________________________