17.11.10

Xã luận 110

Những phát quẫy đuôi cuối cùng!!!

Bịt miệng che mắt người dân để duy trì quyền lực, đoạt của cướp đất người dân để tích hưởng tài sản, và cậy dựa phục tùng ngoại bang để được bảo vệ ngai vàng, có thể nói đó là 3 hoạt động chính của đảng Cộng sản Việt Nam qua dòng lịch sử, kể từ ngày nó lên ngôi thống trị. Đến giai đoạn thoái trào hôm nay, ba hoạt động ấy càng gia tăng mãnh liệt. Đây là hiện tượng từng thấy ở Đông Âu và Liên Xô các năm 1989-1991, lúc toàn bộ khối Vácsava đi vào con đường sụp đổ hoàn toàn. Điều này tương tự những phát quẫy đuôi cuối cùng của một con mãnh thú. Nó cấu xé, nó tấn công, nó vơ vét, nó chụp giựt, nó lồng lộn, nó giẫy dụa… mong kéo dài thêm những tháng ngày tồn tại sau hết và hưởng thụ thêm trong những giây phút cuối đời.

1- Tiếp tục bịt miệng che mắt người dân: Trong những tuần lễ gần đây, người ta thấy rộ lên một đợt tấn công dữ dội vào các nhà dân báo (bloggers) và các trang dân báo (blogs). Anh blogger Ðiếu Cày, tức Nguyễn Văn Hải, thành viên và sáng lập viên “Câu lạc bộ Nhà báo Tự do”, người từng tham gia biểu tình chống Trung Quốc các năm 2007-2008, rồi bị truy tố với tội danh vu khống “trốn thuế” và thụ án hai năm rưỡi, lẽ ra đã phải rời nhà tù hôm 19-10-2010. Thế nhưng Anh đã bị những kẻ cầm quyền CS trở mặt, quyết định giam giữ thêm với tội danh “Tuyên truyền chống phá nhà nước”, cái “tội” mà hai năm rưỡi trước họ chẳng dám đưa ra khi bắt anh vì sợ dư luận. Ngay đêm trước, hôm 18-10-2010, công an đã đến nhà bắt một blogger khác, AnhBaSG, tức luật gia Phan Thanh Hải. Là thành viên Câu lạc bộ Nhà báo tự do như Điếu Cày, luật gia Hải cũng từng tham gia cuộc biểu tình chống Trung Quốc, bảo vệ chủ quyền Trường Sa Hoàng Sa ngày 9-12-2007, sau đó còn tiếp tục lên tiếng mạnh mẽ trên trang dân báo cho các vấn đề xã hội.

Đến tối ngày 23-10-2010, lại một blogger nổi tiếng khác là CogaiDolong, tên thật là Lê Nguyễn Hương Trà, ở quận Tân Bình, Sài Gòn, đã bị công an bắt khẩn cấp tại nhà riêng vì tội “vu khống”. Tờ Vnexpress.net cho biết: “Cô Trà đã căn cứ vào một bức thư nặc danh để viết bài trên blog về gia đình một cán bộ cấp cao của nhà nước. Trong bài này, cô còn đặt vấn đề về một số hoa hậu, nghệ sĩ đã được gia đình vị quan chức bao bọc vì là người yêu của quý tử”. Quan chức này không ai khác hơn là Thượng tướng Nguyễn Khánh Toàn, Thứ trưởng Bộ Công an, kẻ từng bị nhiều người, nhất là thuộc cấp, tố cáo về tội lạm quyền và tham nhũng, nhưng vẫn bình chân như vại. Cùng lúc, tin từ một công ty Internet ở Atlanta tiểu bang Georgia, HK, vừa cho biết những nhà dân báo có khuynh hướng chính trị tại VN đang là nạn nhân của các hackers. Bọn này, tay chân của công an mạng, sử dụng đến 15.000 máy điện toán để đánh sập một số websites dám phê phán và tố cáo nhà cầm quyền CS.

Chưa hết, sau thảm họa tại vùng Ajka, Hungari ngày 05-10-2010 (vốn đã khiến khoảng một triệu khối bùn đỏ từ hồ chứa bị vỡ đổ xuống các vùng thấp chung quanh và một số con sông, cuốn trôi khoảng 270 căn nhà, phá hủy nhiều cầu đường, làm 150 người bị thương và 7 người tử nạn…), các nhà trí thức VN từng kiến nghị ngưng khai thác bauxite Tây Nguyên năm ngoái, lại viết một kiến nghị thứ hai, thống thiết hơn, ký ngày 09-10-2010, yêu cầu dừng hẳn toàn bộ dự án, vì nó như quả bom treo trên đầu nhân dân đồng bằng Nam Bộ. Vậy mà nhà cầm quyền CS một lần nữa lại làm ngơ, Quốc hội (phiên họp hạ tuần tháng 10) cũng im tiếng, cho dẫu những lý chứng đưa ra đều đầy tâm huyết, thuyết phục. Không những thế, các "trí thức nhà nước" lại còn bác bỏ thẳng thừng, phê phán họ như những đồ ngu, rằng “mới thấy tai nạn ở Hungary đã bàn lùi....”, rằng "chẳng lẽ cả thế giới ai khai thác bauxite đều phải bỏ hết?” rằng "chủ trương khai thác bauxite đã được thống nhất rồi, bây giờ dự án đang triển khai thì cứ tiếp tục" (giám đốc công an tỉnh Đắk Nông) hoặc "bảo đảm hai hồ chứa bùn đỏ ở Tây Nguyên an toàn" (bộ trưởng Bộ Tài nguyên Môi trường. Tuổi Trẻ ngày 22+23-10-2010). Mới nhất còn có tin công an trên toàn quốc vừa được lệnh mở cuộc trấn áp, đe dọa những ai ký tên vào bản kiến nghị. Chiến dịch trước tiên sẽ nhắm vào những người không có vị thế cao trong giới cầm quyền và quân đội, không nổi tiếng trong xã hội như các kỹ sư, sinh viên, doanh nhân, nhà báo độc lập… buộc họ phải thú nhận sai lầm, bị kích động, xin rút tên khỏi kiến nghị, để cuối cùng thiểu số nhân vật từng là quan chức cao cấp, tướng lãnh uy tín sẽ bị cô lập và kết tội. Và với việc ban luật cấm khiếu kiện tập thể (Thông tư số 04/2010 do Thanh tra Chính phủ ra ngày 26-8-2010 một cách vi hiến), đảng quyết tâm bịt miệng che mắt người dân cho đến cùng.

2- Tiếp tục đoạt của cướp đất người dân: Sau khi vụ Tập đoàn công nghiệp đóng tàu Vinashin, hôm tháng 7-2010, bị đổ bể trước công luận với số nợ lên tới 85.000 tỷ mỹ kim mà người ta biết chỉ là do sự tham nhũng công quỹ của Nguyễn Tấn Dũng, Phạm Thanh Bình và thuộc hạ, vụ Lễ hội 1000 năm Thăng Long với tổng chi tiêu lên tới 4,5 tỷ mỹ kim đầu tháng 10 lại càng gây phẫn nộ khôn lường cho nhân dân và ai nấy đều thấy đó như một trong những cơ hội vơ vét cuối cùng của các đảng viên Cộng sản tại Hà Nội. Mới đây, đài Á châu Tự do lại đưa tin chủ nhiệm Uỷ ban Quốc phòng-An ninh Quốc hội CS, tại phiên họp ngày 21-10, đã nêu rõ: sau khi UB Kiểm tra Trung ương Đảng công bố kết luận điều tra thì tổng số nợ Vinashin vay của các ngân hàng lên đến 120.000 tỷ đồng. Thế là coi như trắng tay, đốt sạch tiền mồ hôi nước mắt của dân và hàng trăm triệu mỹ kim vay nợ nước ngòai. Vậy mà theo chương trình nghị sự do Ủy ban Thường vụ QH quyết định thì trong kỳ họp này, các Đại biểu cũng chỉ có “xem xét hoạt động của Tập đoàn Vinashin… và một số báo cáo chuyên đề khác”. Nhưng từ “xem xét” đến đặt vấn đề thay đổi hay bãi bỏ vai trò chủ đạo nền kinh tế của các tập đòan kinh tế nhà nước thì còn xa vời. Bởi lẽ Cương lĩnh 1991 (bổ sung năm 2011) sẽ đem ra biểu quyết tại Đại hội đảng XI vào tháng 1-2011 vẫn kiên định : “Kinh tế nhà nước giữ vai trò chủ đạo… Nhà nước quản lý nền kinh tế, định hướng, điều tiết, thúc đẩy sự phát triển kinh tế xã hội bằng pháp luật, chiến lược, quy hoạch, kế hoạch.” Như thế là CS vẫn muốn tiếp tục vơ vét túi dân, vẫn muốn độc quyền thao túng thị trường, miễn sao có lợi cho một số lãnh đạo đảng.

Vụ án Cồn Dầu hôm 27-10 mới rồi cho thấy nhà cầm quyền CS địa phương tiếp tục chính sách cướp đất đai của dân để chia chác hay bán cho các công ty tư nhân. Khu đô thị mới Thủ Thiêm, Quận 2 Sài Gòn, với diện tích 930 ha, cũng là một mảnh đất vàng, đã và đang đem lại cho Nguyễn Tấn Dũng lẫn Lê Thanh Hải, chủ tịch thành phố, một món lợi nhuận kếch sù: 15 tỷ mỹ kim (Theo một bài viết tung lên mạng ngày 07-10-2010). Đó là đối với dân đen. Riêng đối với binh lính, lãnh đạo CS cũng không từ hành vi bóc lột tận xương tủy. Điển hình là vụ hàng trăm quân nhân và gia đình thuộc Sư đoàn 324 thuộc Quân khu 4 (Nghệ An), từ đầu năm 2006 đã bị cấp trên lừa đảo (nộp 130 triệu/người để được đi xuất khẩu lao động). Tiền mất, việc hỏng, họ đã đi khiếu kiện các cấp chỉ huy quân đội, thậm chí ra tới bộ Quốc phòng, thế mà vẫn không được giải quyết. Mới đây, trong cơn mưa gió đêm 14-10-2010, khi ngồi trước cửa Bộ Tư lệnh Quân khu 4, họ vẫn tiếp tục bị đàn áp cách tàn nhẫn.

Phiên tòa tại Trà Vinh hôm 26-10-2010, nhằm xét xử anh Đoàn Huy Chương, đồng sáng lập Hiệp hội Đoàn kết Công Nông VN và hai thành viên trẻ Khối 8406 là Nguyễn Hoàng Quốc Hùng và Đỗ Thị Minh Hạnh, với mức án tàn bạo (9 năm cho Hùng và 7 năm cho hai bạn) chỉ vì họ từng vận động bảo vệ quyền lợi người lao động và các nạn nhân bị tịch thu đất đai, phiên tòa đó cũng là dấu chỉ CS muốn tiếp tục bóc lột mồ hôi nước mắt của công nhân và nông dân vốn chiếm tới 80% dân số trên đất Việt.

3- Tiếp tục cậy dựa phục tùng Trung Cộng: Lễ hội Ngàn năm Thăng Long mới rồi, với thời điểm trùng lễ Quốc khánh Trung Cộng, với những bộ phim chào mừng sặc mùi Tàu từ hình thức tới nội dung, từ phương cách dàn dựng tới câu chuyện tường thuật, tất cả đã toát lên não trạng lệ thuộc Đại Hán cách rất thản nhiên mà vốn đã có từ thời ông Hồ. Não trạng lệ thuộc này còn bộc lộ qua sự khiếp hãi không ngừng đối với Bắc Kinh. Khiếp hãi đến độ nhường đất nhường đảo, nhường biển nhường rừng, nhường những dự án khai thác và những công trình xây dựng cơ bản. Khiếp hãi đến độ khúm núm trước lãnh đạo Trung Nam Hải. Tiêu biểu là hình Nông Đức Mạnh cúi đầu khom lưng vái Hồ Cẩm Đào cách rất ô nhục trong một cuộc duyệt binh (tung lên mạng cách đây không lâu), là việc tay Tổng bí thư này bị bộ trưởng quốc phòng Trung cộng Lương Quang Liệt chẳng thèm ôm hôn lại hôm 10-10-2010! Khiếp hãi đến độ để cho Trung cộng thường xuyên bắn giết, cướp bóc, xua đuổi ngư dân Việt trên biển, hoặc đợi cho nó giam 44 ngày đêm mới xin về (vụ 9 ngư dân Quảng Ngãi hôm 26-10). Khiếp hãi Trung cộng nên đã luôn cấm cản, lùng bắt, giam giữ những ai biểu tình chống Trung Quốc (như anh Điếu Cày trước đây ở Sài Gòn và như bà Võ Hồng mới rồi tại vườn hoa Lý Thái Tổ, Hà Nội), những ai làm hại tới quyền lợi Trung quốc (dù quyền lợi này là tai hại khôn lường cho dân tộc) như các nhà trí thức chủ trương mạng Bauxite VN và những ai ký vào bản kiến nghị dừng khai thác khoáng sản này.

Những hiện tượng kể trên, vốn ngày càng gia tăng tầm mức và cường độ, nhất là khi càng tới gần cơ hội chia chác chụp giựt quan trọng là đại hội đảng lần thứ 11, cho thấy CSVN đang đi đến giai đoạn tồn tại cuối cùng của nó, với cơn giẫy chết lúc lâm chung. Bởi lẽ một chế độ, một chính đảng xây dựng trên gian dối bạo tàn, cướp bóc dân nước và nô lệ ngoại bang thì không thể mãi tồn tại, nhất là trong thế giới trọng nhân quyền dân chủ hiện nay. Bổn phận của phong trào dân chủ là cùng nhau nỗ lực làm cho giờ tàn lụi này mau điểm, quyền dân chủ hiện nay. Bổn phận của phong trào dân chủ là cùng nhau nỗ lực làm cho giờ tàn lụi này mau điểm, để cho dân nước đỡ khổ ngày nào hay ngày nấy.

Ban Biên Tập




TRỞ VỀ
TRANG ĐẦU


______________________________________________________