Chấp nhận chơi luật toàn cầu
Giải Túc cầu Thế giới vừa kết thúc với sự đăng quang vô địch lần thứ 4 của đội Italia. Suốt cả một tháng trời, tất cả hành tinh như lên cơn sốt. Người ta tham dự, theo dõi, bình luận hay cá cược về các trận đấu.
Nhân loại say sưa quan sát trên cầu trường các đội bóng thời danh từ mọi châu lục, các cầu thủ tài năng thuộc mọi màu da, các kiểu lừa bóng, làm bàn đẹp mắt đủ mọi trường phái; thậm chí người ta còn thích thú ngắm nghía các cổ động viên với vô số kiểu ủng hộ đội nhà cách rất độc đáo và đa dạng.
Giải Túc cầu Thế giới đã thật sự quyến rũ hàng tỉ con người, có lẽ vì nhiều lý do : Trước tiên đó là một trò chơi đỉnh cao tập thể mang tính văn hoá đặc trưng của Nhân loại hiện đại (cộng tác, phối hợp nhịp nhàng và điêu luyện giữa các vai trò). Thứ đến, đó là một cuộc giao đấu công bằng giữa nhiều quốc gia (đã qua được vòng loại) thuộc mọi châu lục, không hề có sự phân biệt màu da nước tóc (đầu mỗi trận, khán giả đều thấy một biểu ngữ lớn giăng ngang giữa sân : “Say no to racism”, tạm dịch : Không phân biệt chủng tộc). Tiếp nữa, đó là một cuộc thi thố tài nghệ cách công minh (dĩ nhiên đôi lúc cũng có sai lầm của trọng tài và có may rủi nhưng không đáng kể), trong tinh thần thượng võ (không chấp nhận bạo lực, gian dối, bán độ, dung túng, cả nể). Danh thủ Zidane, thần tượng của bóng đá nước Pháp hiện thời và đang mang băng đội trưởng, vậy mà đã phải nhận thẻ đỏ và lìa sân trong trận chung kết hôm 9-07 chỉ vì có hành động vũ phu! “Fair play” (chơi ngay thẳng) là khẩu hiệu hầu như trên cửa miệng cầu thủ, trọng tài lẫn khán giả! Có thể nói cuộc chơi thể thao, đấu trường thể thao toàn cầu này - với các yếu tố và luật lệ của nó - là hình ảnh các “cuộc chơi”, “các đấu trường” khác của Nhân loại, tại các quốc gia.
Trên sân chơi chính trị tại Việt Nam hiện giờ, rõ ràng thiếu những yếu tố và luật lệ của một cuộc chơi ngay thẳng. Đảng Cộng sản, như dân chúng thường mai mỉa, “vừa đá bóng vừa thổi còi”. Tuy luôn ra rả những câu Hiến pháp : “Nhà nước bảo đảm và không ngừng phát huy quyền làm chủ về mọi mặt của Nhân dân” (điều 3), “Công dân thực hiện quyền làm chủ của mình… bằng cách tham gia công việc của Nhà nước… bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của Công dân… tổ chức đời sống công cộng” (điều 11), “Công dân có quyền tham gia quản lý Nhà nước và Xã hội, tham gia thảo luận các vấn đề chung của cả Nước và địa phương” (điều 53), đảng CSVN vẫn một mình một chợ thao túng nền chính trị Quốc gia, đặt mình làm tập thể lãnh đạo tối cao, duy nhất, vĩnh viễn qua điều 4 Hiến pháp, coi Nhân dân như một lũ bầy tôi chỉ biết vâng lệnh ; các đảng viên cộng sản vẫn nắm trong tay hầu hết các chức vụ lãnh đạo từ cao xuống thấp trong guồng máy Nhà nước. Quốc hội, Tòa án, Chính phủ, Quân đội, Công an, Báo chí, Tôn giáo quốc doanh… hết thảy chỉ là công cụ chính trị của đảng. Nhân dân “bình thường” bị gạt ra ngoài vòng, Nhân dân “phản động” thì bị nhốt vào trong ngục! Nếu đôi lúc đảng có “cầu hiền” bên ngoài đảng thì cũng với mục tiêu “công an hóa”, “tình báo hóa”. Bằng chứng điển hình là chuyện ông Phó ban Dân vận tỉnh An Giang mời Thượng tọa Thích Chơn Tâm cộng tác bằng cách “cung cấp thông tin về sinh hoạt của GHPGVNTN” rồi trấn an : “Đây không phải là việc chỉ riêng một mình thầy làm. Các tôn giáo khác đều có người của chúng tôi như vậy cả!” (Phòng Thông tin PGQT, Thông cáo báo chí 22-5-2006). Câu khẩu hiệu “Nhà nước và Nhân dân cùng làm” không bao giờ chỉ sự phối hợp, cộng tác giữa Chính quyền và Nhân dân để chung lo việc Nước, một chỉ có nghĩa là Dân phải è cổ ra để góp thêm vào công quỹ xây dựng một công trình phúc lợi xã hội nào đó, vốn sẽ mau chóng bị cán bộ đảng viên rút ruột. Có phối hợp cộng tác chăng là phối hợp giữa Chính quyền, Công an, Mặt trận trong việc khủng bố, hăm dọa, đàn áp Nhân dân, hay trong việc tham ô, nhũng lạm, ăn chặn ngoại viện, bóc lột Đồng bào. Nguyên tắc “Đảng lãnh đạo, Nhà nước quản lý, Nhân dân làm chủ” nghe như toát lên tinh thần cộng tác, phối hợp, phân nhiệm. Trong thực tế, nó phải hiểu thật chính xác là “Đảng lãnh đạo Nhà nước, quản lý Nhân dân, làm chủ”! ! !
Sân chơi chính trị Việt Nam cũng thiếu sự thi thố tài nghệ công bằng và minh bạch. Tự hào có chủ nghĩa xã hội “bách chiến bách thắng”, có chế độ “dân chủ và tự do gấp triệu lần các nước tư bản”, có tư chất “đỉnh cao trí tuệ loài người”, đảng CSVN thấy không còn ai xứng đáng hơn mình để cai trị Đất nước và Dân tộc. Các đảng phái khác thì theo nguyên tắc và ngay từ đầu, đã bị cấm xuất hiện và hoạt động, vì không được trang bị học thuyết Mác-Lê và tư tưởng Hồ Chí Minh “cao siêu ưu việt” (hai đảng Dân chủ và Xã hội trước đây tại miền Bắc chỉ là chậu kiểng bù nhìn đến năm 1988 thì bị giết hẳn). Thật ra, các lãnh đạo CSVN từ trước tới nay đa phần đều “bỏ học đi làm cách mạng theo tiếng đảng gọi, ít học nhưng gánh vác quốc sự vì được đảng giao”! Nếu cần tỏ ra có tài năng và đức độ hơn người thì cứ tự mình viết sách đề cao mình lên tận mây xanh, trên cả các anh hùng dân tộc quá khứ, dưới một cái tên giả; cứ bịa chuyện lãnh tụ tối cao được tổ chức UNESCO tôn vinh như “danh nhân văn hóa toàn cầu”; cứ ra lệnh cho hệ thống báo đài công cụ vẽ vời thành tích thật vĩ đại, cứ kiếm cho được bằng tiến sĩ giả, thậm chí bằng tiến sĩ thật có đóng dấu của các đại học quốc gia hẳn hoi!
Ngay trong đảng mà nếu không phe cánh mạnh thì 1. 178 đại biểu đại hội đảng cũng chỉ trơ mắt nhìn quyền lực ma đặt lên “tứ trụ triều đình” và toàn bộ nhân sự 160 uỷ viên trung ương đảng đúng như mong muốn của nó, chẳng làm gì có chuyện tranh tài cao thấp sòng phẳng. Ngay như quốc hội bù nhìn, gồm hơn 500 người, đa phần là đảng viên, mới đây cũng chỉ được/phải “bầu” những chức vụ cao cấp nhất Nước (với một ứng viên cho mỗi chức!) mà chính quyền lực ma nội đảng đó đã quyết định, dù tài năng và đức độ của các ứng viên này thế nào chăng nữa. Theo dư luận cho biết, tân thủ tướng, vốn sẽ chủ yếu điều hành kinh tế, lại là người chuyên ngành công an, và từng gặp nhiều thất bại thê thảm khi làm phó thủ tướng thường trực phụ trách các ngành dầu khí, xây dựng cơ bản, giao thông vận tải, bưu điện viễn thông; tân phó thủ tướng là cựu bộ trưởng tài chính vô trách nhiệm, lỏng lẻo về quản lý ngân sách đến độ kinh hoàng, để tiền bạc của dân mất trắng hàng chục tỷ đô-la; tân bộ trưởng ngoại giao chưa từng ở ngành ngoại giao đến một ngày, chưa hề biết mặt mũi LHQ ra sao; tân bộ trưởng giáo dục chưa biết nghề giáo dục, cũng chưa từng quan tâm phát biểu một ý kiến gì về cải cách giáo dục, một lĩnh vực cực kỳ hệ trọng lại đang khủng hoảng gay gắt. Thế thì trông mong gì Nhân tài Đất nước có chỗ đứng trên sân chơi chính trị? Vì “chuyên” cho lắm nhưng chẳng “hồng” và chẳng “thần thế” thì cũng bị cho ra rìa mà thôi. Có đỗ đạt thành tài ở ngoại quốc nhưng không phải là những hạt giống “đỏ”, được bố trí để tương lai kế nghiệp cha ông làm lãnh đạo trong đảng và nhà nước thì cũng bằng thừa!
Chính vì để bước đầu thiết lập tinh thần “fair play” trên sân chơi chính trị, đấu trường dân chủ tại VN hiện thời, Khối 8406 cùng bao tổ chức đấu tranh dân chủ chân chính trong và ngoài Nước đã liên tục ra các Tuyên ngôn, Lời gọi, Kháng thư, Chiến dịch… để áp lực đảng Cộng sản phải chấp nhận luật chơi toàn cầu, quy định quốc tế, thông lệ hoàn vũ, cung cách văn minh. Việc vận động để hưởng Quy chế mậu dịch vĩnh viễn với HK, để vào Tổ chức Thương mại quốc tế và việc tổ chức hội nghị Hợp tác Kinh tế Châu Á-TBD có làm cho nhà cầm quyền cộng sản thức tỉnh, khôn ngoan, sáng suốt hầu ứng xử chuẩn xác hơn không, hay lại phải nhận một thẻ đỏ để bị loại khỏi sân chơi toàn cầu?
Hí họa của Babui, source: danchimviet.com
TRỞ VỀ
TRANG ĐẦU TIÊN
______________________________________________________