18.9.08

Xã luận số 44

Tha thứ, được! Lãng quên, không bao giờ!

"Ta sẵn sàng tha thứ cho các người! Nhưng các người phải quỳ xuống nhận lỗi!" Đó là lời của một cư dân đảo Sicile, nước Ý, từng nói trong nước mắt với bọn Mafia vừa giết thân nhân của mình. Đây cũng là lời mà hàng vạn thân nhân các oan hồn Tết Mậu Thân cũng như bao người dân Việt muốn nói với Cộng sản trong những ngày kỷ niệm 40 năm cuộc thảm sát rùng rợn nhất lịch sử dân tộc mà thủ phạm là chính đảng CS. Nhưng tập đoàn Mafia đỏ này đã và đang làm gì nhân kỷ niệm biến cố ấy?

Đó là trên các kênh truyền hình VTV phủ trùm cả nước và có lẽ ra cả hải ngoại, từ mấy tháng nay ra rả một giọng điệu ngợi ca cái gọi là “cuộc tổng tấn công và nổi dậy tết Mậu Thân”. Một cuộc “tổng tấn công và nổi dậy”, mà theo lời bí thư thành Hồ Lê Thanh Hải nói tại buổi mít-tinh ở dinh Thống Nhất sáng ngày 1 tháng 2 vừa qua, “đã tạo một cú 'choáng đột ngột' với địch ở miền Nam..., là điểm son chói lọi của lịch sử dân tộc”, còn theo lời Trung tướng CS Nguyễn Ðình Ước trên báo Nhân Dân, thì “đã đi vào lịch sử như là một sáng tạo độc đáo của chiến tranh cách mạng Việt Nam, thể hiện một đỉnh cao ý chí và trí tuệ của Việt Nam trong cuộc chiến tranh nhỏ thắng lớn…"

Đúng là một “sáng tạo độc đáo” với nhiều nét mà chỉ có CS mới có nổi !!! Trước tiên, đó là vi phạm thỏa ước hưu chiến mà CS đã cam kết cách long trọng, khiến phía Việt Nam Cộng Hòa đã tin lời mà cho một nửa số quân nhân được về ăn tết với gia đình , nên bước đầu đã phần nào bị động . Người ta nhớ lại rằng trong hai trận Thế chiến, những cuộc hưu chiến ngày Giáng sinh đều được đôi bên tuân thủ một cách nghiêm túc, vì họ còn biết trọng danh dự của mình. Thứ hai, đó là chà đạp những ngày Tết thiêng liêng của dân tộc. Giữa cảnh sum họp êm ấm, CS đã gây cảnh tan nát chia lìa. Giữa bầu khí yêu thương hòa giải, CS đã đem tới hận thù bạo lực. “Ai đã cướp con tôi? Ai đã giết con tôi giữa cơn mộng đêm thái bình?” là câu hát còn vang vọng mãi trong lòng dân miền Nam. Máu đỏ đã pha hòa với rượu tết. Thịt người đã trộn lẫn với bánh tét bánh chưng. Vỏ đạn đã nằm vương vãi lăn lóc cạnh những đồ thờ tự. Thứ ba, đó là giết chết thường dân, bất kể tu sĩ linh mục, y tá bác sĩ, viên chức cán bộ, văn nhân nghệ sĩ, thầy giáo học trò, thậm chí cả những kẻ buôn thúng bán bưng, lao công độ nhật… Trong mười mấy ngàn nạn nhân vô tội bị chết thảm tại Huế, không thiếu một hạng người nào cả. Thứ tư, đó là đưa ra chiêu bài “trình diện học tập cho thông suốt đường lối để tiếp tục phục vụ chính quyền cách mạng” hầu lừa người ta đến chỗ chết. Ông Nguyễn Phúc Liên Thành, nguyên Phó Trưởng ty Cảnh sát Đặc biệt tại Thừa Thiên khi ấy nhớ lại: “Sau khi lập chính quyền thì Việt cộng bắt đầu thảm sát. Đầu tiên họ kêu gọi quân nhân cán chính trong thành phố Huế ra trình diện. Sau khi trình diện thì được cấp giấy, có quyền đi lại, coi như giấy thông hành. Những người này về nói lại với những người khác, người kế tiếp ra trình diện. Đến lần thứ 3 thì họ yêu cầu tất cả những kẻ đã trình diện lần l và 2 ra trình diện lại. Đây là lần quyết định, và cuộc thảm sát xảy ra!” (đài RFA phỏng vấn). Thứ năm, đó là dụ khị nạn nhân cơm đùm gạo bới hay dụ khị thân nhân tiếp tế lương thực trong nhiều ngày để rồi cướp lấy của họ. “Các ‘sứ giả’ về thông báo với bà con là ai có thân nhân ‘đi học tập’ hãy bới lương thực lên chùa Từ Đàm. Vậy là vài hôm sau, người ta ùn ùn gánh gồng lên đó gạo cơm, cá thịt, muối mắm, bánh trái ê hề (Tết mà!)… Họ chẳng thấy thân nhân đâu cả mà chỉ gặp mấy tên cán bộ VC bảo họ hãy an tâm trở về nhưng để đồ ăn lại. Nhờ mưu mô thâm độc này mà VC tạo được một kho lương thực khổng lồ để ăn mà đi giết người tiếp!!” (Trích “Cuộc thảm sát Khe Đá Mài”). Thứ sáu, đó là giết chết các nạn nhân bằng cách đập vỡ sọ bằng cuốc và báng súng, bằng cách trói từng người hay từng chùm một rồi chôn sống họ. Được hỏi tại sao không bắn họ, cho họ viên đạn còn dễ hơn dùng vật cứng đập đầu họ và đẩy xuống hố, một trung tá tù binh VC tên Hoàng Kim Loan trả lời: “Đạn chúng tôi để bắn Mỹ Ngụy, đâu để bắn những đám người như thế!” Ông Võ Văn Bằng, Trưởng ban Truy tìm và Cải táng Nạn nhân CS Tết Mậu Thân, hồi tưởng: “Các hố cách khoảng nhau. Một hố vào khoảng 10 đến 20 người. Trong các hố, người thì đứng, người thì nằm, người thì ngồi, lộn xộn! Các thi hài khi đào lên, thịt xương đã rã ra. Trên thi hài còn thấy những dây lạt trói lại, cả dây điện thoại nữa, trói thành chùm với nhau. Có lẽ họ bị xô vào hố thành từng chùm. Một số người đầu bị vỡ hoặc bị lủng. Lủng là do đạn bắn, vỡ là do cuốc đập” (đài RFA pv các chứng nhân). Thứ bảy, đó là tàn phá trực tiếp hay gián tiếp các kho tàng văn hóa của dân tộc bằng cách tiến chiếm các nơi này để làm công sự phòng thủ hay hang ổ kháng cự, cụ thể là khu vực Đại nội và Cấm thành tại Huế. Y như VC từng đặt các giàn cao xạ bên cạnh các ngôi thánh đường ở miền Bắc trong cuộc chiến chống phi cơ oanh tạc của Hoa Kỳ trước đây và xóa bỏ di tích Hoàng thành Thăng long hiện thời.

“Điểm son chói lọi” mà Lê Thanh Hải đề cập chính là biển máu đỏ khổng lồ của mấy ngàn nạn nhân vô tội xét riêng ở Huế sau 27 ngày gọi là “giải phóng Thừa Thiên”: “Theo những báo cáo của các cuộc cảnh sát các xã thuộc 13 quận của thành phố Huế và tỉnh Thừa Thiên, khoảng 5,300 nạn nhân đã bị chôn sống tại tỉnh nhà” (Nguyễn Phúc Liên Thành). “Tại thành phố Huế và tỉnh Thừa Thiên, 22 địa điểm tìm được là các mồ chôn tập thể. Trong 22 địa điểm này, người ta đếm được 2,326 sọ người. Sau tết, chúng tôi lập Hội Gia đình Nạn nhân Cộng Sản Tết Mậu Thân. Các gia đình kê khai có người chết, có người mất tích, lên đến 4,000 gia đình. Người ta ước tính vào khoảng 6,000 người. Có nhà báo ước tính 5,000. Chúng tôi cho con số 5 đến 6 ngàn là không sai lệch lắm đâu” (Giáo sư Nguyễn Lý Tưởng, cựu Dân biểu khu vực Thừa Thiên).

• Người ta tự hỏi tại sao C S lại dã man tàn bạo đến thế trong chiến cuộc Mậu Thân và vẫn cố tình khỏa lấp, lì lợm chối tội đến vậy trong những ngày xuân Mậu Tý? Điều đó phát xuất trước hết từ quan điểm triết lý duy vật mà CS thấm nhuần: con người chỉ là vật chất, không có hồn thiêng, chẳng có nhân phẩm, không có thưởng phạt đời sau, chẳng có đấng linh thiêng xét định. Thành ra cứ thản nhiên giết chết nếu cần. Ý thức ghê gớm này chẳng những có nơi những chiến binh CS cầm súng mà còn nơi những văn sĩ CS cầm bút nữa. Nhiều tên đồ tể ở Huế trong những ngày xuân khủng khiếp ấy là giáo sư, văn sĩ, học giả, sinh viên…

Tiếp đến là quan điểm đạo đức cách mạng: cứu cánh biện minh cho phương tiện và bạo lực cách mạng là điều cần thiết. Hồ Chí Minh đã chẳng giết vợ hờ lẫn đồng chí và Trường Chinh đã chẳng đấu tố cả cha lẫn mẹ đó sao? “Năm 1972, tôi bắt được một trung tá VC tên Hoàng Kim Loan, hoạt động bí mật tại Huế 20 năm trời. Tôi hỏi: tại sao các anh thảm sát đồng bào Huế man rợ đến như vậy? Loan nói đấy là chủ trương bạo lực cách mạng do cấp trên chỉ thị. Thứ hai, khi trên đường rút lui, do không thể đem theo tù nhân, nên phải giết. Người CS chúng tôi có chủ trương thà giết lầm còn hơn bỏ sót” (đài RFA phỏng vấn các chứng nhân).

Cuối cùng là quan điểm chính trị của CS: toàn thắng của đảng là đòi hỏi tuyệt đối và vinh quang của đảng là giá trị tối thượng. Thành thử CS đã chẳng ngại ngần gì mà không xử tử hàng loạt trong biến cố năm 1968 ấy. Theo tác giả Douglas Pike, “ Có 3 giai đoạn đưa đến những vụ xử tử. Giai đoạn đầu là một loạt các cuộc xử án bất hợp pháp công cộng kéo dài khoảng 5-10 phút do giới chức trong quân Bắc việt hay VC dựng lên. Bị cáo luôn bị kết án "có tội với nhân dân ". Giai đoạn nhì, khi họ cho rằng họ sẽ giữ được Huế lâu dài, quân BV-VC bắt đầu tiến hành công tác giáo dục tư tưởng cho quần chúng. Những ai bị tình nghi có thái độ chống cách mạng từ từ bị truy lùng trong giai đoạn này. Tín đồ Công giáo, các nhà trí thức, thương gia, và đám người mang tội làm "tay sai Đế quốc" bị chiếu cố để "tạo dựng xã hội mới". Giai đoạn sau cùng, khi thấy rõ họ đang bị đánh bật ra khỏi Huế, quân BV-VC thi hành những vụ thủ tiêu nhân chứng. Bất cứ ai biết mặt họ, nhìn thấy những tội ác trong lúc Huế bị chiếm đều bị giết và chôn mất xác”. Ngoài ra, nỗi căm thù vì thấy nhân dân miền Nam không hưởng ứng, không ủng hộ, mà lại trốn chạy, nên CS lại càng điên tiết để càng cuồng sát hơn!!! Sau đó là màn vu khống đổ vạ của Hà Nội. Nhà báo Vũ Ánh, nguyên phóng viên truyền thanh VNCH trước 1975 nhớ lại: “Một bản tin của đài Giải phóng cho rằng chính cảnh sát và quân đội VNCH khi thua trận rút lui đã làm điều đó. Chuyện đổ vạ là điều bình thường của CS từ trước đến giờ. Nhân chứng vẫn còn sống đây thôi, cả trong lẫn ngoài nước. Họ không thể xoá những điều ấy được”. Trang mạng “nhandanvietnam.org” của CS từ cả năm nay cũng tung ra chiến dịch khỏa lấp và vu khống -để nhân dân lãng quên- với những bài viết như “Chứng nhân: Mậu Thân. Hố chôn tập thể. Hậu Mậu Thân Huế 68” của Trần Thông; “Chuyện hoang đường vụ Thảm sát Ở Huế 68” của Noam Chomsky; “Bình luận một thông tin lịch sử…” của Nguyễn Đắc Xuân….

Biến cố Tết Mậu Thân đã nối dài tội ác của CSVN, vốn khởi đầu từ việc giết các đảng phái quốc gia từng cùng chống Pháp với mình qua cuộc “trừng trị Việt gian”, giết các nông dân từng nuôi sống mình qua cuộc “Cải cách ruộng đất”, giết (tinh thần) các văn nhân nghệ sĩ từng ủng hộ Cách mạng tháng 8 qua vụ “Nhân văn Giai phẩm”, giết các quân nhân binh sĩ từng chiến đấu cho mình qua vụ “Xét lại chống đảng”… Sau cuộc thảm sát Mậu Thân lại đến Mùa hè đỏ lửa với “Đại lộ kinh hoàng” năm 1972, rồi cái gọi là “Mùa xuân đại thắng giải phóng miền Nam” năm 1975 với bao đau thương và tan tác, đày đọa và trả thù, xua đuổi và tống xuất, đổ vỡ và kiệt quệ… Đến hôm nay, tội ác vẫn chồng chất tội ác, với việc cướp đất buôn dân rồi bán đất dâng biển…

Dân tộc VN vốn đầy lòng vị tha, nhân ái, sẵn sàng tha thứ cho người CS, chứ không chủ trương trả thù tàn bạo như những kẻ máu đỏ da vàng đang giương sao vàng bảng đỏ, với điều kiện là họ biết thành tâm sám hối. Nhưng lãng quên tội ác của họ thì không bao giờ. Như câu tục ngữ tiếng Anh: Forgive yes! Forget no !

BAN BIÊN TẬP

Báo Đảng!

Babui – Danchimviet.com


TRỞ VỀ
TRANG ĐẦU TIÊN



______________________________________________________