Xã luận 100
Nhắm thẳng dân lành mà bắn !!!
Vậy là “Sau 5 ngày được điều trị và chăm sóc tại bệnh viện đa khoa tỉnh Thanh Hóa, ông Lê Hữu Nam, 43 tuổi đã tử vong. Ban đầu, ông bị chấn thương sọ não nghiêm trọng. Tới nay thì ông đã chết. Như vậy, tính đến nay đã có 2 nạn nhân tử vong sau phát súng của đội trưởng cảnh sát cơ động 113 Thanh Hóa vào đoàn người đòi quyền lợi bồi thường giải phóng mặt bằng tại công trường nhà máy lọc dầu Nghi Sơn sau khi bị công an bắn sáng 25/05. Hôm đó, em Lê Xuân Dũng, 12 tuổi đã tử vong trên đường cấp cứu. “Thông tin từ xã Tĩnh Hải, huyện Tĩnh Gia, Thanh Hóa cho biết hàng ngàn người dân ở đây đã tiến tới bao vây đồn công an huyện, trụ sở huyện ủy và ủy ban nhân dân huyện. Quốc lộ 1A đi qua đây đã bị tắc nghẽn do đoàn người này vào sáng nay, 30-05-2010. Ngay lập tức, công an, quân đội với vũ trang tối tân đã được điều động đến. Tuy nhiên, không có đụng độ xảy ra. Đại diện phía công an lại "hứa hươu hứa vượn" (theo lời người tường thuật tin) sẽ điều tra nghiêm túc. Sau đó, hàng ngàn người dân đã lũ lượt quay trở về. “Trước đó, người dân đã đập phá tan nát các đồ đạc trong gia đình ông chủ tịch xã Tĩnh Gia, người đã nói câu "Ai cản trở thi công cứ bắn, tôi chịu trách nhiệm", được coi là nguyên nhân trực tiếp cho sự việc trên. Nên nhắc thêm, buổi họp báo liên quan không nhắc tới vấn đề này. Một thành viên trên Paltalk nickname "Viet Hanoi" nói "cần phải bắt tất cả những kẻ chỉ đạo sáng hôm đó" và cho rằng việc bắt giữ trưởng đội cảnh sát cơ động 113 Nguyễn Mạnh Thư là "lấy dê tế thần". “Như vậy 2 phát súng đã gây ra cái chết cho 2 người là em Lê Xuân Dũng và ông Lê Hữu Nam, 1 người bị thương là chị Lê Thị Thanh. Phát súng đầu tiên bắn xuyên qua tay chị Thanh, vào bụng em Dũng gây tử vong. Phát súng thứ hai bắn vào mắt ông Nam, chui vào bên trong đầu, gây chấn thương sọ não nghiêm trọng và sau đó tử vong. Tuy nhiên, trong buổi họp báo chiều 28-05, các cơ quan chức năng liên quan đã giúp thủ phạm gây ra những cái chết thương tâm này - đội trưởng đội cảnh sát cơ động 113, Nguyễn Mạnh Thư. Người ta gọi đây là "sự lấp liếm". Trong văn bản ngày 28-5 của CA Thanh Hóa vẫn hàm chứa những điều khuất tất. Theo đó, CA Thanh Hóa đổ hết trách nhiệm về phía người dân “quá khích”. Cái gọi là “thông tin điều tra ban đầu” có tính chất một chiều, thể hiện rõ sự bao che, lừa dối dư luận”. Bản tin trên Tumasic’s Blog đã viết như thế ngày 30-05-2010. Quả là công an đã thực hiện câu khẩu hiệu (do Nguyễn Viết Xuân đưa ra năm 1966) mà người Cộng sản thường tự hào : "Nhắm thẳng quân thù mà bắn". Có điều quân thù của họ, của đảng hôm nay chính là những nông dân hiền lành chất phác, vốn từng là nền tảng và đội hậu bị của đảng, từng được đảng đưa lên tới trời trong mục đích đẩy họ đến chỗ tử vong để xây ngai vàng thống trị cho đảng và nay đẩy họ đến chỗ bần cùng để xây cơ ngơi hưởng thụ cho đảng. Cùng lúc với hai phát đạn kim loại giết người như thế, cũng có hai phát đạn khác, phát đạn tinh thần, bắn thẳng vào tim nhân dân. Đó là lời tuyên bố “lếu láo, mất dạy” (tác giả Lê Diễn Đức dùng) phát ra từ miệng Trần Văn Thực, Chánh Văn phòng Công an Cộng sản tỉnh Thanh Hóa: “Để bảo vệ chế độ cộng sản, lực lượng công an chúng tôi sẵn sàng nghiền nát cả dân tộc này, nếu họ có ý đồ chống lại đảng, nhà nước và chế độ” cũng như lời tuyên bố của Lê Trọng Hồng, chủ tịch UBND xã Tĩnh Hải: “Ai cản trở thi công thì bắn, tôi chịu trách nhiệm”! Nhắm thẳng vào nhân dân mà bắn, quyết lệnh này không chỉ có mới đây. Nó đã có ngay từ đầu, khi chế độ Cộng sản khởi sự được thành lập trên thế giới. Trong bộ phim “Câu chuyện Sô Viết” do tác giả và đạo diễn trẻ Edvins Snore thực hiện (bản tiếng Việt 8 phần do Diên Vỹ, diễn đàn X-Café thực hiện, mới tung ra trên YouTube), người ta thấy trong năm 1932-1933, Stalin đã ra lệnh bỏ đói đến chết 7 triệu nông dân Ukraine đồng bào của ông, vì họ đã phản đối chính sách tập thể hóa. Stalin không những ra lệnh cướp đi hoa màu vừa thu hoạch, mà còn tịch thu thực phẩm nông dân thu giấu, rồi lại cấm những con người đói lả đó không được vào thành phố để kiếm ăn sống còn… Sau đó Stalin cho xuất khẩu hàng triệu tấn lúa mì của Ukraine sang Tây phương. Không khác gì CSVN ngày nay cướp của dân, giết mạng dân rồi còn bỏ tù họ để lấy đất đai tài sản bán cho tư bản ngoại quốc. Tiếp nối truyền thống “đạo đức cách mạng” của Stalin, Mao Trạch Đông đã giết hơn 30 triệu nông dân Trung Hoa trong cái gọi là “Đại nhảy vọt”, một kế hoạch xã hội và kinh tế không tưởng và tàn bạo của ông ta, được thực hiện từ 1958 đến 1960, nhằm mục tiêu đưa Trung Quốc đại lục từ một nền kinh tế chủ yếu nông nghiệp dựa vào nông dân là chính sang một xã hội công nghiệp cộng sản hiện đại. Tiếp đến, với cuộc “Cách mạng Văn hóa” diễn ra trong 10 năm từ 1966 đến 1976, Mao gây ra cái chết cho khoảng 10 triệu người nữa, đa phần là các nhà trí thức. Hồ Chí Minh cũng không thua kém. Ông ta cũng đã nhắm thẳng dân lành mà bắn qua cuộc Cải cách Ruộng đất giết trực tiếp và gián tiếp tới nửa triệu người miền Bắc, qua cuộc tàn sát tết Mậu Thân giết hơn 5000 thường dân vô tội ở Huế, qua cuộc xâm lăng miền Nam, đẩy hàng triệu thanh niên miền Bắc đến chỗ chết và khiến hàng triệu người dân miền Nam cũng tử vong vì tự vệ. Võ Nguyên Giáp, một huyền thoại CSVN thứ hai, cũng coi nhân mạng không ra gì. Trong một cuộc phỏng vấn với W. Thomas Smith của tạp chí Geogre (11-1998), đại tướng Westmoreland, Tư lệnh các lực lượng của Hoa Kỳ một thời ở Việt Nam, đã nói về Võ Nguyên Giáp như sau: “Tất nhiên, ông Giáp là một đối thủ ghê gớm. Nhưng tôi cũng xin nói rằng Giáp đã được đào tạo đánh trận bằng đơn vị nhỏ, với chiến thuật du kích, nhưng ông đã khăng khăng tiến hành cuộc chiến ở mức đại đơn vị và gây thiệt hại khủng khiếp cho binh lính của ông ấy. Chính ông ta xác nhận, vào đầu năm 1969, tôi nghĩ, ông hy sinh một nửa triệu binh sĩ. Chính ông ta báo cáo như vậy. Sự không đếm xỉa đến mạng sống con người có thể đã làm cho ông ta trở thành một kẻ thù ghê gớm, nhưng điều đó không làm nên một thiên tài quân sự. Sĩ quan chỉ huy Mỹ thí quân như thế e rằng sẽ khó tại chức hơn một vài tuần.” (trích Sông Lô, Tư cách của một huyền thoại). Dĩ nhiên Võ Nguyên Giáp không nhắm bắn chính các chiến hữu của mình nhưng sẵn sàng đẩy họ ra trước họng súng của phe địch, theo chiến dịch “biển người” nổi tiếng của ông. Chết bao nhiêu cũng được miễn là chiến thắng! Sau biến cố 1975, với quan niệm tất cả dân thuộc Việt Nam Cộng Hòa đều là kẻ thù, Cộng sản trước tiên đã đày hầu hết quân cán chính chế độ cũ vào các nhà tù nơi rừng thiêng nước độc. Theo ước tính của các tài liệu nghiên cứu có tính hàn lâm tại Hoa Kỳ và Âu Châu đã được phổ biến, thì số nạn nhân và số các "trại tù cải tạo" được ước tính như sau: 1 triệu nạn nhân đã bị giam giữ không qua xét xử hay kết tội chính thức; 165,000 nạn nhân chết tại các "trại tù cải tạo"; có ít nhất 150 "trại tù cải tạo" sau khi Sài Gòn sụp đổ (trích Đỗ Ngọc Uyển, Tù Cải tạo: Tội ác chống nhân loại của Cộng sản Việt Nam). Tiếp theo đó, với chính sách cải tạo thương nghiệp đẩy hàng triệu thị dân đi vùng kinh tế mới, chính sách cai trị hà khắc đẩy hàng triệu người dân vượt biên vượt biển, Cộng sản đã gây ra cái chết tức tưởi cho biết bao con người dân Việt. Hơn hai thập niên qua, tiếp tục và gia tăng chủ trương tiêu diệt mọi đối kháng chính trị, chủ trương quốc hữu hóa (nghĩa là đảng hữu hóa) mọi tài nguyên đất đai, Cộng sản đã gây ra cái chết dân sự (mort civile) cho hàng triệu con người. Họ không còn có những điều kiện lẫn quyền lợi sống như con người và như công dân. Các nhà đối kháng thì bị sách nhiễu cuộc sống, bị phong tỏa kinh tế, bị tống vào lao tù; gia đình thân nhân họ thì bị làm con tin, bị hăm dọa, bị tước đoạt… Những gì gây ra gần đây cho hàng trăm chiến sĩ dân chủ và gia đình họ từ nam chí bắc là những bằng chứng. Còn các dân oan bị tước lấy ruộng vườn thì lâm vào cảnh dở sống dở chết: những kẻ may mắn được một số tiền đền bù, một căn hộ tại khu chung cư, thì sau một thời gian tiền hết sạch và cũng mất tuốt luốt mọi cơ hội làm ra của cải, vì đất sản xuất chẳng có mà nghề nghiệp sinh nhai cũng không; những kẻ ít may mắn hơn thì lang thang đầu đường xó chợ, làm tôi mọi cho chính những kẻ đang cướp đất của mình, thẫn thờ tuyệt vọng tháng này đến tháng khác, năm này đến năm nọ bên cạnh các “nhà tiếp dân” im lìm kín cửa. Đây cũng là kiểu CS bắn thẳng vào dân lành bằng họng súng hành chánh. Và dĩ nhiên tất cả dân Việt bị tước đoạt mọi nhân quyền cơ bản thì sống cũng như chết, ở trên quê hương mà cũng như mất quê hương! Gần đây nhất, có một dân lành nổi tiếng đã bị Cộng sản nhắm bắn thẳng, không phải để giết chết sinh mạng mà là giết chết sự nghiệp, không những bắn bay ra khỏi vị trí của mình trên đất nước mà còn bay ra khỏi quê nhà. Đó là Đức Tổng Giám mục Ngô Quang Kiệt. Khẩu súng của Cộng sản đã lên nòng từ cuối năm 2008 (với nghị quyết “tống cổ NQK ra khỏi Hà Nội trong năm 2010”), sau bài phát biểu thẳng thắn của ngài ngày 20-09 trong cuộc họp với Ủy ban Nhân dân thủ đô. Từ đó, với nhiều lần nạp thêm thuốc súng, với nhiều lần mời thêm xạ thủ góp tay bóp cò, những xạ thủ từ chính trong lòng đảng Cộng sản cũng như từ chính trong lòng Giáo hội Công giáo, khẩu súng đã nổ vang vào chính sáng ngày 07-05 và đã phát huy hoàn toàn tác dụng vào đêm 12 tiếp đó. Dù nói gì đi nữa, thì đây là phát súng thời danh trong chế độ CSVN hiện nay, mà đau đớn thay, có sự hỗ trợ của chính anh em nạn nhân xấu số. Khói thuốc súng khét lẹt đó đang lan tỏa và đầu độc rất nhiều thành phần và nơi chốn thuộc Giáo hội Công giáo Việt Nam. Tất cả những ai cản trở con đường quyền lực tuyệt đối và cuồng vọng thống trị muôn niên của CS đều phải bị giết chết. Không bằng cái chết thực sự thì cũng bằng cái chết dân sự. Không bằng cái chết thể xác thì cũng bằng cái chết tinh thần, cái chết của ý thức làm người đứng thẳng. BAN BIÊN TẬP