16.9.08

Xã luận số 11

Giặc đến nhà, đàn bà phải đánh

Câu tục ngữ này đúc kết cả ngàn năm kinh nghiệm lịch sử của Đất nước chúng ta. Kể cũng lạ, hiếm có Dân tộc lâu đời nào mà ngay từ khởi thủy lập quốc, vào cái thời thành kiến trọng nam khinh nữ còn vô cùng nặng nề, lại nổi lên những bậc Anh thư Nữ kiệt, có chí khí hào hùng còn hơn cả những trang nam tử !

Dân tộc Israen có bà Debora, Dân tộc Pháp có bà Jeanne d’Arc. Dân tộc Việt Nam ta trước hết có Hai Bà Trưng, với cuộc khởi nghĩa (chống quân Hán) mà sử gia Phạm Văn Sơn trong Việt sử Tân biên gọi là “Cuộc cách mạng giải phóng Dân tộc đầu tiên của Nước Việt” (40-43). Hình tượng Hai Bà đã được dân gian khắc ghi qua câu thơ bất hủ : “Dù rằng quần vận yếm mang. Anh thư ra sức dẹp tan quân thù”. Tuy cuộc khởi nghĩa bất thành, khiến hai Vị Nữ lưu phải trầm mình xuống Hát giang, lúc mới 29 xuân xanh, nhưng tên tuổi và tấm gương mãi muôn đời rạng sáng : “Trưng Trắc, Trưng Nhị là đàn bà nổi lên đánh lấy được 65 thành trì, lập quốc xưng vương dễ như trở bàn tay. Thế mà từ cuối đời nhà Triệu cho đến đời nhà Ngô hơn một nghìn năm, người mình cứ cúi đầu bó tay làm tôi tớ người Tàu, không biết xấu hổ với hai người đàn bà họ Trưng” (Lê Văn Hưu, tác giả “Đại Việt Sử Ký”).

Tiêp đến là bà Triệu Thị Trinh với cuộc khởi nghĩa (chống quân Ngô) mà sử gia Phạm Văn Sơn gọi là “Cuộc cách mạng giải phóng Dân tộc thứ hai của Dân Giao Chỉ” (248). Bà cũng lưu tiếng muôn đời qua câu nói : “Tôi muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp luồng sóng dữ, chém cá kình biển đông, quét sạch bờ cõi, cứu Dân ra khỏi nơi đắm đuối, chớ không thèm bắt chước thiên hạ, cúi đầu khom lưng làm tì thiếp người ta”. Vì quân ít thế cô, bà cũng thất bại, buộc lòng phải tự sát ở Bồ Điền, Thanh Hóa, lúc mới 23 tuổi. Một nhà thơ cận đại đã khắc họa chân dung vị Nữ Anh hùng qua 4 câu thơ lục bát : “Vú dài ba thước vắt lưng. Cưỡi voi gióng trống trong rừng chạy ra. Cũng toan gánh vác sơn hà.Cho Ngô biết mặt đàn bà nước Nam ” (Theo Phạm Văn Sơn, Việt sử Tân biên I).

Thời cận đại, chúng ta lại có hai Nữ lưu chị em ruột là Nguyễn Thị Bắc Nguyễn Thị Giang, một là đồng chí, một là hôn thê của anh hùng Nguyễn Thái Học, Đảng trưởng Việt Nam Quốc Dân Đảng. Hai người lo việc liên lạc và tuyên truyền cho đảng. Cô Bắc bị bắt và bị Hội đồng Đề hình của chính quyền Thực dân Pháp xử tử ngày 17-6-1930 cùng với 12 liệt sĩ khác tại Yên Báy. Trước khi chết, cô vẫn hiên ngang không chút sợ sệt mắng vào mặt Thực dân : “Chúng mày hãy về Pháp mà kéo đổ tượng Jeanne d’Arc đi thôi !”. Còn cô Giang, nữ sinh, trước khi dùng súng lục tự sát theo người yêu (lúc mới 19 tuổi), đã để lại cho hôn phu một bức thư, trong đó có những lời lẽ oai hùng và cương quyết : “Anh đã là người yêu Nước! Không làm tròn được nghĩa vụ cứu Nước, anh giữ lấy tấm linh hồn cao cả để về mà chiêu binh, rèn lính ở dưới suối vàng. Phải chịu đựng nhục nhã mới có ngày mong được vẻ vang ! Các bạn đồng chí phải sống lại sau anh để đánh đổ cường quyền mà cứu lấy đồng bào đau khổ” (Theo Trịnh Vân Thanh, Thành ngữ Điển tích Danh nhân Từ điển I).

Giai đoạn toàn Quốc Dân quyết tâm Giải thể Chế độ Cộng sản này, lại cũng có hai Nữ Anh thư dùng bút khí hết sức sắc bén. Chúng tôi muốn nói đến Văn sĩDương Thu Hương và Văn sĩ Trần Khải Thanh Thủy, một được mệnh danh là “Người vạch mặt thiên đường mù”, một được xưng tụng là “Chiến sĩ bảo vệ Dân oan”. Về bà Dương Thu Hương, một trong những lời có lẽ tiêu biểu nhất của bà nằm trong bài “Tôi là Phật tử theo cách của tôi”: “Cuộc đấu tranh của Phật tử cũng như của Giáo dân không thể chỉ tựa trên sức mạnh của lòng từ ái. Cuộc đấu tranh nào cũng phải có chiến lược và chiến thuật, tùy cơ ứng biến. Và dù đứng dưới bóng Phật hay bóng Chúa, con người cũng cần có một bộ óc phán đoán phân tích sắc bén cộng với một khả năng đủ cho việc chống lại cái ác, bên cạnh lòng hỉ xả từ bi... Tôi đấu tranh cho một nền dân chủ đích thực mà nền dân chủ đích thực chỉ cho phép tồn tại một Nhà nước thế tục trong đó tất thảy các Tôn giáo đều được bảo vệ một cách bình đẳng nhưng trước hết mọi Tín đồ đều có nghĩa vụ làm Công dân xứng đáng. Với tôi, chỉ có một nền dân chủ đích thực cho phép thay đổi thường xuyên các Chính phủ thối nát, lạm nhũng, mới cho phép các Tôn giáo tồn tại đúng với tư cách Tôn giáo, đền chùa và nhà thờ mới tồn tại như những chốn thiêng liêng nhằm thỏa mãn nhu cầu tâm linh của cõi người mà không bị biến thành đồn bốt bảo vệ cho quyền lực nơi đám cường hào trá hình ức hiếp người tu hành và bóc lột chúng sinh”.

Còn về Nữ Văn sĩ Trần Khải Thanh Thủy, vừa mới bị bạo quyền Hà Nội ra tay trấn áp từ hôm 02-09-2006, xin hãy nghe nhà bình luận Trần Khải trong bài “Người của Dân oan”: “Chúng ta đang chứng kiến một hình ảnh lịch sử nơi chị : một nhà văn, một phụ nữ, một bà mẹ có con nhỏ, một nhà báo Internet và là một người mà hàng trăm Dân oan tìm tới nương tựa. Chị Trần Khải Thanh Thủy không có phép thần nào để cứu Đồng bào của chị. Chị chỉ có một tấm lòng và ngòi bút, và chị đã chép xuống nhiều ngàn trang giấy tất cả những gì chị có, và đặt cả trên giấy là sinh mạng của chị và rất nhiều nỗi gian nan cho toàn gia quyến. Xin mời gọi Đồng bào cả Nước hãy mở thật to mắt mà nhìn các giây phút lịch sử này, hãy chứng kiến những khoảnh khắc hiếm gặp trong đời người, khi một Nữ sĩ giữa trùng vây công an Hà Nội ngồi xuống bàn viết và gửi lên mạng Internet những gì chị tin là đang cứu được Dân tộc thoát hầm chông cộng sản, và bây giờ thì ngòi bút chị đã bị cướp đi và đang chờ đợi một bản án nặng nề trả thù. Đồng bào hãy nhìn cho kỹ để sẽ kể cho những thế hệ sau về chị, 1 nhân vật hệt như là huyền thọai

- chị đã sử dụng nhiều bút hiệu khác nhau: Nguyễn Thái Hoàng, Nguyễn Thái Bình, Nguyễn Thị Hiền, Võ Quế Dương, Nguyễn Quý Dân, Nguyễn Hải, Nguyễn Nại Dương…” để loan cho toàn thế giới tội ác ngập trời của đảng CS, nỗi oan dậy đất của Nhân dân mình.

Thời sự nóng bỏng hơn cả là tên tuổi của hai Nữ Kiệt trong nhóm 4 Chiến sĩ Hòa bình làm nên Ban Đại diện thành lập đảng Thăng Tiến Việt Nam hôm 08-09-06. Một là Nữ Luật sư Lê Thị Công Nhân, mới 27 tuổi, thành viên Luật sư đoàn Hà Nội, thành viên Liên minh Luật sư Quốc tế UIA, Phát ngôn viên của Tân Đảng, vừa mới hành nghề Luật sư cách đây một năm, ở Đống Đa, Hà Nội. Hai là Nữ Sinh viên Hoàng Thị Anh Đào, 20 tuổi, thôn Trung Thượng, xã Thủy Biều, tp Huế, Thư ký Tân Đảng. Với tình hình đàn áp khốc liệt của CS trong những ngày gần đây, hai Nữ Anh thư này đang đứng trước những nguy cơ không ai có thể lường trước được. Thiệt là gan dạ cùng mình ! Nguyên chỉ việc này thôi cũng đã là một sứ điệp quá giàu ý nghĩa nhắn gửi đến ngàn ngàn lớp lớp sĩ phu còn e ngại ngủ yên của Dân tộc. Chắc chắn sử sách Đất Việt không thể nào quên 2 Nữ Anh thư này!

Từ cả nửa năm nay, Công an CSVN tỉnh Thừa Thiên-Huế luôn rình rập theo dõi sát sao cô Hoàng Thị Anh Đào bé nhỏ ấy và tìm mọi cách hăm dọa đủ điều, dùng đến cả thủ đoạn hạ sách là rải truyền đơn năm lần bảy lượt bôi nhọ tư cách rất hiên ngang anh dũng của cô. Còn đối với Nữ Luật sư Lê Thị Công Nhân thì ngày 11-9-2006 bộ máy CA Bắc Bộ Phủ khổng lồ gần 20 triệu công thần nô bộc lại đi rỉ tai nhắn gửi, yêu cầu cô tự nhận là đã bị “bọn xấu” lôi kéo để tự nguyện rút lui khỏi Tân Đảng(?!), rồi chỉ sai một Nữ CA tên Thủy lén lút gọi điện thoại mời cô -còn trơ trẽn dặn dò cô không nên nói lại cho ai biết- chiều 12-9-06 “tự nguyện” đến CA quận Đống Đa của bạo quyền để chúng tha hồ đóng cửa làm thịt, như đã hành xử với Ms Nguyên Công Chính tại đồn CA Hoa Lư, Pleiku, Gia Lai từ 14 đến 17g ngày 05-9-06. Tất nhiên ý thức rõ như thế, Nữ Luật sư của chúng ta đã chối từ ! Cả thế giới hẳn phải bàng hoàng sửng sốt trước “nền tư pháp” chỉ đáng nhận xuống bùn đen của bạo quyền CSVN. Không thể nói gì khác hơn được !!! Buồn cười là CSVN đã không ngại lộ nguyên hình bạo quyền, khi chiều 12-9, 3 nam và 1 nữ CA đến nhà Ls Công Nhân, mang theo giấy triệu tập yêu cầu cô đi làm việc sáng 13-9 với lời đe dọa: “Vì đảng của cô và đảng chúng tôi va chạm nhau, nên chắc chắn chúng tôi sẽ có va chạm cô và sẽ có quát nạt, nên yêu cầu cô đến CA phường để tránh hàng xóm nghe thấy” (?!)

“Giặc đến nhà, đàn bà phải đánh”. Giặc CS, giặc nội xâm, là thứ giặc chưa từng thấy trong lịch sử Dân tộc. Với thời gian độc trị hơn 60 năm mà chúng đã giết trực tiếp hoặc gián tiếp 4-5 triệu Đồng bào ruột thịt chúng ta thì quả là giặc Tàu, giặc Pháp đáng tôn nó làm đại sư phụ! Nữ nhi VN chân yếu tay mềm giờ chúng cũng không tha : nào đem bán ra ngoại quốc như nô lệ lao công và nô lệ tình dục để nhét cho đầy túi ; nào đẩy vào các công ty xí nghiệp trong Nước cho chủ nhân ngoại quốc bóc lột tận xương tủy để được tiếng ưu đãi đầu tư ; nào hứa hão, hành hạ, trấn lột đội quân tóc dài năm tháng triền miên khiếu kiện nơi đầu não của chúng để chúng được yên ổn.

“Quốc gia hưng vong ! Thất phu hữu trách !” Hỡi những trang nam tử ! Gái thuyền quyên đã thế, trai anh hùng vẫn còn quá “khôn ngoan” e ngại đắn đo ư ? Sao chẳng xông ra đấu tranh, lập đảng, đăng ký tham gia, đương đầu với lũ giặc bạo tàn đang dày xéo Quê hương Dân tộc ? Chẳng lẽ sử gia Lê Văn Hưu lại phải đội mồ mà than thêm lần nữa : “Các bà Trưng, Triệu, Nguyễn, Dương, Trần, Lê, Hoàng... là phận liễu yếu đào tơ đã nổi lên đánh giặc ngoại - nội xâm với bàn tay dũng mãnh. Thế mà từ đời nhà Hồ cho đến mãi tận đời nhà Nông đã hơn 60 năm đằng đẵng, bao nam nhân cứ cúi đầu bó tay làm tôi tớ cho giặc Mác-Lê-Mao-Hồ, không biết quặn lòng xấu hổ rồi thức tỉnh trước các Anh thư Nữ kiệt này sao ???”

BAN BIÊN TẬP



Hí họa của Babui, source: danchimviet.com − TOP


TRỞ VỀ
TRANG ĐẦU TIÊN



______________________________________________________